Trình Dục Ôn thấy Lâm Tinh Tuyệt hứng thú như vậy, ông ấy liền bật cười.
“Cái đó có gì vui vậy.” Lâm Huệ Tinh bĩu môi, như thể tất cả những thứ này đều được chuẩn bị cho anh trai, còn cô không có gì hết.
Con bé bĩu môi, không mấy vui vẻ.
Lâm Tử Lạp vuốt tóc con bé, ngẩng đầu nhìn Trình Dục Tú: “Đứa bé này, luôn thích ganh tị với anh trai.”
Trình Dục Tú mỉm cười, cảm thấy tính cách của con bé ngây thơ hoạt bát, vô lo vô nghĩ.
“Ôi trời, Tiểu Nhụy ghen với anh trai sao?” Trình Dục Ôn trêu con bé, nét mặt tràn ngập ý cười, vết nhăn ở khóe mắt càng sâu hơn, nhưng cũng hòa nhã dễ gần.
Lâm Huệ Tinh bĩu đôi môi đỏ hồng: “Ông chỉ chuẩn bị đồ chơi cho anh trai thôi, còn con thì không có gì hết.”
“Vậy con thích cái gì?” Trình Dục Ôn hỏi.
Lâm Huệ Tinh nghiêng đầu suy nghĩ: “Con thích ăn bánh pudding, bánh đậu đỏ, socola có vị dưa đỏ…”
Lâm Huệ Tinh nói một tràng dài các món ăn.
Lâm Tử Lạp: “…….”
“Đứa bé này……” Lâm Tử Lạp biết con gái là một đứa bé ham ăn, nhưng không nghĩ đến việc hỏi con bé thích đồ chơi gì, thì con bé lại trả lời đồ ăn.
“Mấy món ăn mà con nói, chỗ ông không có, nhưng…..” Ông ấy đi đến dưới gốc cây ngô đồng, thời tiết này, lá đã lộ ra màu vàng nhạt um tùm rậm rạp.
Hai sợi dây có độ dày bằng cây roi rủ xuống từ cành cây, bên dưới không biết treo cái gì được đậy bằng vải đỏ.
“Ông cũng vì Tiểu Nhụy mà chuẩn bị món đồ chơi này, cũng không biết Tiểu Nhụy có thích nó không nữa.”
Con bé vô cùng phấn khích, nhanh chóng chạy tới: “Cái gì vậy, cái gì vậy, con muốn xem.”
“Con tự mở ra đi.” Trình Dục Ôn trong lòng có chút lo lắng, chỉ sợ đứa bé này không thích món quà mà ông ấy đã tận tâm chuẩn bị.
Lâm Huệ Tinh nắm lấy tấm vải lụa màu đỏ, kéo nó xuống, tấm vải đỏ rơi xuống đất liền hiện ra một con thiên nga trắng lớn, hai cánh được buộc bằng dây thừng, cơ thể được khoét một ô trống, phía sau có thiết kế một chiếc ghế tựa lưng.
“Con muốn ngồi.” Con bé nắm lấy: “Chiếc xích đu hình thiên nga trắng, con chưa được ngồi bao giờ.”
Trình Dục Ôn bế con bé lên, ngồi vào chiếc ghế được làm bằng chất liệu đặc biệt, thiên nga trắng là do ông ấy điêu khắc từ một gốc cây lớn, sau đó quét lên một lớp sơn trắng, để chế tạo ra.
Tuy là nó không phải món đồ gì hiếm có, nhưng nó là thứ mà ông ấy đã dồn hết tâm tư tình cảm vào để làm ra.
“Thiên nga trắng sẽ bay lên.” Chiếc xích đu nhẹ nhàng đung đưa, như thể chú thiên nga trắng đang cất cánh bay lên.
Lâm Huệ Tinh phấn khích kêu lên, con bé ôm lấy cổ thiên nga trắng, ngồi trên mình của nó, bay lên cao.
Lâm Tử Lạp và Trình Dục Tú ngồi trên những chiếc ghế mây trong sân, trên bàn đặt một ấm nước, tất cả đều do Trình Dục Ôn chuẩn bị.
Trình Dục Tú nhìn thấy hai đứa trẻ vui vẻ, trong lòng bà ấy cũng vui lây, nơi đây không giống với thành phố náo động phồn hoa, đơn giản mộc mạc, tĩnh mịch bình yên, chính là cuộc sống khiến người ta muốn hướng về.
Bà ấy nhìn Lâm Tử Lạp: “Con nhìn xem bọn trẻ vui như vậy, không có vẻ ngoài lộng lẫy, không được sản xuất bằng công nghệ hiện đại cao, chính những thứ đơn giản bình thường như vậy, lại khiến chúng chơi rất vui vẻ.”
Lâm Tử Lạp nhìn hai đứa trẻ, cảm thán nói: “Đúng vậy.”
Thấy hai đứa trẻ vui như vậy, khóe miệng cô cũng bất giác cong lên.
“Nhà họ Tông đến Cảnh Hạo đã là đời con một thứ ba rồi, gia nghiệp lớn, nhưng lại không được lộc về người, con xem, tuy nói là gia tộc lớn, nhưng trong nhà căn bản không có mấy người, mẹ biết, con sinh chúng ra chắc chắn là rất vất vả, nhưng nếu như có thể, mẹ muốn con sinh thêm một đứa nữa, mẹ có thể giúp con…..”
Nói được một nửa, bà ấy ngừng lại, Tông Triển Bạch chắc chắn sẽ không cho phép bà ấy làm vậy.
Không kìm được, nét mặt bà ấy liền tối sầm lại.
Lâm Tử Lạp hiểu ý của bà ấy, cũng hiểu nhưng lời ngập ngừng chưa nói của bà ấy, trong đó ẩn giấu biết bao cay đắng, chỉ có những người từng trải mới hiểu được.