Thiệu Vân xách một giỏ nho đi vào, mỉm cười nói với Lâm Tử Lạp: “Chú đi qua Đường Tiên, hái trong vường nho đó, tươi lắm, cho cháu này.”
Lâm Tử Lạp có tâm sự nên vốn không muốn ăn gì nhưng Thiệu Vân có ý tốt nên cô cũng mỉm cười nói với ông: “Cháu cảm ơn.”
“Không cần ngại, để chú đi rửa qua.” Thiệu Vân xách giỏ nhỏ vào trong, rất nhanh đã bưng ra một đĩa nho xanh sạch sẽ, không lớn lắm nhưng nhìn sáng bóng như pha lê. Ông bưng tới: “Cháu nếm thử đi.”
Lâm Tử Lạp vặt một trái nếm thử cũng không biết vị như thế nào, trong đầu cô chỉ toàn là những bức ảnh khi nãy.
Cô nhìn Thiệu Vân: “Chú nói xem, nếu như hai người không có dính dáng gì tới nhau có thể xuất hiện trong cùng một bức ảnh không?”
Thiệu Vân nhổ vỏ nho ra nheo mắt nhìn cô: “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”
Trong lòng, Lâm Tử Lạp vẫn tin tưởng Tông Triển Bạch, nhưng vẫn có chút không chắc chắn, khi thấy Thiệu Vân tới liền muốn tìm một lý do tự an ủi bản thân, nói những bức ảnh đó là ảnh ghép.
Sau đó cô có thể nói với mình, những bức ảnh đó đều là giả, vậy thì trong lòng sẽ dễ chịu một chút.
Cô nhếch môi: “Cháu chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi.”
“Đương nhiên có thể, kỹ thuật bây giờ phát triển như vậy, cái gì mà không làm giả được? Người còn có thể làm giả chứ đừng nói ảnh.” Phụ nữ hiện giờ còn có thể phẫu thuật thẩm mỹ sửa đổi mặt mũi, không có điều kiện cũng có thể dùng app chỉnh ảnh để đăng lên mạng.
Giả tới mức không thể giả tạo hơn.
Nói rồi, ông lấy nho lên: “Ngọt như vậy sao cháu không ăn.”
“Cháu vừa ăn xong ăn nên bây giờ không ăn nổi.” Cô tìm một cái cớ vì thực sự ăn không nổi nhưng nghe Thiệu Vân nói vậy tâm trạng cô cũng dễ chịu nhiều rồi.
Thiệu Vân cũng không bắt ép: “Vậy được, đợi khi nào muốn ăn lại ăn tiếp, nếu thích ăn thì nói với chú, chú hái tiếp cho cháu.”
Lâm Tử Lạp đồng ý.
“Bên xưởng thế nào rồi?” Cô nói sang chuyện khác.
“Thiết bị đang sản xuất thử, nếu như không có vấn đề gì có thể đưa vào sản xuất, nhưng sắp tới không thể nhận đơn nữa, đơn hàng trước đó đã đủ làm một đợt rồi.” Thiệu Vân cảm thán: “Không ngờ, cháu tuổi còn trẻ mà biết được không ít, loại vải này không tốt như vậy mà, sao lại có nhiều người mua vậy chứ.”
“Đương nhiên ông không thấy tốt rồi, người trong nghề mới biết thưởng thức.” Tần Nhã tiếp khách xong liền tới.
Thiệu Vân không thích Tần Nhã nói ông là người ngoài ngành.
“Chỉ có mình cô trong ngành.” Ông lại nhét một quả nho vào trong miệng.
Hôm nay Thiệu Vân mặc môt chiếc sơ mi mào trắng, cổ áo và cổ tay đều màu vàng, bên dưới là chiếc quần SpongeBob lớn màu vàng.
Tần Nhã nhìn ông từ trên xuống dưới rồi chép miệng.
“Ánh mắt gì đây?” Thiệu Vân cúi đầu nhìn xuống cũng không có chỗ nào không ổn.
“Không, chỉ cảm thấy ông mặc rất đẹp.” Tần Nhã biết ông thích nghe, gu ăn mặc của ông là vậy, đó là sở thích của ông, thích quần áo lòe loẹt.
Quả nhiên nghe Tần Nhã khen mình đẹp trai, ông lại đứng thẳng người rồi.
“Chú hai, mấy thiết kế cháu đưa cho chú thế nào?” Tần Nhã và ông cũng không quen thân lắm nhưng thân thiết với Lâm Tử Lạp, cho dù ông có ăn mặc hoa hòe thế nào, theo vai vế cô không thể gọi thẳng tên ông mà vẫn gọi chú hai như Lâm Tử Lạp.
Nhưng sau hai tháng tiếp xúc cùng làm việc, cũng có chút giao tình.
Nhìn có vẻ ông không đứng đắn nhưng thật ra làm việc cũng rất đáng tin tưởng, ngoài việc thích người khác khen mình trẻ tuổi đẹp trai ra thì cũng không có khuyết điểm gì.
Nhưng ông còn một khuyết điểm là thích ăn mặc lòe loẹt, luôn cảm thấy mặc như vậy sẽ khiến mình trông trẻ hơn.
“Được chứ, chắc cháu cũng nhận ra chú thích kiểu gì, nên cứ thiết kế cho chú theo kiểu này.” Thiệu Vân mỉm cười ghé sát lại: “Cháu nói xem, có phải chú rất biết ăn mặc.”
Tần Nhã: “….”
Lâm Tử Lạp ở bên cạnh không nhịn được, đây mà gọi là biết ăn mặc sao?
“Cái đó không gọi là biết ăn mặc mà là sở thích của chú.” Tần Nhã vặn lại.
Nếu như vậy mà là biết ăn mặc thì thế giới này loạn mất.