Cô đã nghĩ mình phải rời đi từ lâu nên cũng đã tìm xong cho mình đường lui cũng như chỗ ở.
Văn Nhàn để lại cho cô tài liệu đó, bên trên có ghi địa chỉ công ty, cô chỉ cần tìm công ty là sẽ tìm được người mà Văn Nhàn nói có thể giúp đỡ cô.
Bây giờ cô không thể không mượn mối quan hệ này, nếu cô tự tìm thì chắc chắn sẽ dễ dàng khiến Tông Triển Bạch tìm được.
Cô không mang đồ gì đi, nếu không vú Vu sẽ phát hiện, cô chỉ đưa hai con theo, cho dù như vậy thì vú Vu cũng vẫn hỏi: “Cô đưa hai đứa bé đi đâu thế?”
“Đến công ty, Cảnh Hạo nói hôm nay muốn mời chúng tôi đi ăn cơm.” Lâm Tử Lạp mỉm cười, không hề nhìn ra cô có ý định rời đi.
Vú Vu gật đầu, cảm thấy đây là chuyện tốt: “Đi đi, nhưng mà về sớm một chút, thân thể cô không tiện.”
Lâm Tử Lạp đáp lời rồi dắt hai con ra ngoài, không bảo tài xế lái xe mà tự mình lái xe.
Cô thắt dây an toàn cho hai con: “Mami, baba thật sự muốn mời chúng ta đi ăn cơm sao?”
Lâm Huệ Tinh chớp chớp mắt, ồ, không, bây giờ hẳn nên gọi cô bé là Tông Ngôn Hi nhưng nhất thời Lâm Tử Lạp vẫn chưa thể đổi được xưng hô. Cô vuốt ve khuôn mặt con gái: “Tiểu Nhuỵ, mami đưa con đến một nơi khác ở một thời gian.”
Cô con gái nhỏ cau mày, không hiểu là ý gì: “Đi đâu ở một thời gian ạ?”
Lâm Tử Lạp không kịp giải thích cho các con: “Đợi đến nơi rồi mẹ sẽ nói cho các con.”
Cô lên xe rồi khởi động xe rời đi.
Lâm Huệ Tinh còn muốn hỏi nhưng lại bị Lâm Tinh Tuyệt giữ tay lại: “Có mami ở đây, chúng ta sẽ không bị lạc, mami bảo sẽ nói cho chúng ta thì chúng ta cứ nghe lời đợi là được rồi.”
Tỉ mỉ nghĩ lại thì cũng đúng, dù sao cũng có mami ở bên mà, vì thế Lâm Huệ Tinh không hỏi nữa.
Lâm Tử Lạp cũng không lái xe đi mà lái tới một nơi xe cộ đông đúc, gọi taxi rời đi.
Cô để xe lại bên đường.
Địa chỉ tập đoàn JK ở thành phố C, lân cận thành phố B, khoảng cách cũng không xa. Cô đi taxi để đề phòng có người theo dõi, dù sao đi xe trong nhà, nếu Tông Triển Bạch muốn điều tra sẽ tra được địa chỉ của cô rất nhanh, cho nên cô phải bỏ xe, thuê taxi.
Cô ôm con gái và con trai rồi xoa đầu chúng, nhỏ giọng bảo: “Chúng ta có thể phải xa baba một thời gian, thời gian này các con sống với mẹ được không?”
Lâm Tinh Tuyệt vẫn ổn, chủ yếu là Lâm Huệ Tinh, cô bé rất dính Tông Triển Bạch, không nhìn thấy là sẽ nhớ.
“Nếu con nhớ ba thì sao?” Cô con gái nhỏ chớp chớp mắt.”
Lâm Tử Lạp cúi đầu hôn tóc con gái, cô cũng sẽ nhớ nhưng không thể không rời đi, nếu như Tông Triển Bạch biết Văn Khuynh là bác của cô, Văn Nhàn là mẹ cô, đối diện với cái chết của Trình Dục Tú, anh nên làm thế nào?
Nể tình cô mà nương tay?
Hay bỏ mặc cảm nhận của cô khiến Văn Khuynh thân bại danh liệt?
Cho dù cô không có tình cảm với nhà họ Văn nhưng quan hệ máu mủ không thể thay đổi được.
Hai người đối diện nhau, trong lòng khó tránh khỏi có chút xa cách.
So với việc làm anh khó xử, cô thà biến mất khỏi cuộc sống của anh, để anh làm chuyện mình muốn làm.
Cô ở bên cạnh anh, anh ít nhiều cũng sẽ có chút khó xử.
Cô không muốn làm khó anh, không muốn anh vì mình mà nhượng bộ, sau đó lại day dứt cả đời.
Những lời lúc này đối diện với con gái, cô không biết nên trả lời thế nào.
Chuyện duy nhất có thể làm là mau chóng ôm lấy con bé, sưởi ấm con bé.
“Mami.” Lâm Huệ Tinh vùi đầu vào lòng mẹ, không biết có phải bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của Lâm Tử Lạp không mà cúi đầu nói: “Con không hỏi nữa, mami đừng đau lòng.”
Cô hôn lên trái con gái: “Có các con bên cạnh mami, mami sẽ không đau lòng.”
Cảnh vật bên cửa sổ không ngừng lùi lại phía sau, thành phố này vẫn phồn hoa như vậy, trên phố vẫn đông đúc người qua lại.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt nhạt nhòa.
Vừa mới đi khỏi đã nhớ tới anh.
Lúc này, hai đứa trẻ rất yên lặng, cô lấy điện thoại ra mở tin nhắn, trong lòng có rất nhiều, rất nhiều lời muốn nói với anh nhưng khi thực sự nói ra lại không biết nói từ đâu.