Tông Triển Bạch im lặng suy nghĩ một lát, nói: “Không phải.”
Thực ra cậu ấy rất rõ ràng, chỉ là vì chuyện của Lưu Phi Phi mới do dự.
Lúc trước, vì chuyện Lưu Phi Phi rời đi nên rất để ý, có khả năng là vì Lưu Phi Phi bỗng nhiên xuất hiện nên anh mới loạn.
Lâm Tử Lạp mím môi, giống như đang suy nghĩ điều gì đó, Tông Triển Bạch nhắc nhở cô: “Uống sữa đi.”
Lâm Tử Lạp không uống ngay lập tức mà cầm điện thoại di động lên, báo thức sáng mai phải dậy sớm để tới bệnh viện.
Buổi tối, Lâm Tử Lạp vùi mình vào trong lòng Tông Triển Bạch ngủ, không biết có phải vì ở bên cạnh anh khá yên tâm nên rất nhanh đã vào giấc ngủ hay không.
Cô bị tiếng chuông báo thức làm tỉnh giấc.
Nghĩ tới Tần Nhã đang nằm viện, cô liền tỉnh táo rất nhanh, ngồi dậy xuống giường, Tông Triển Bạch nằm phía sau ôm lấy eo cô, giọng nói khàn khàn vừa mới tỉnh dậy: “Em đi đâu đấy?”
“Em phải đến bệnh viện, bác sĩ nói Tần Nhã năm giờ sẽ tỉnh, em phải đến đó xem.” Thực ra là cô sợ Tần Nhã đối diện với Tô Trạm sẽ kích động, vì vậy cô phải sớm qua đó.
“Còn sớm mà, ngủ cùng anh thêm lúc nữa.” Tông Triển Bạch ôm cô kéo vào trong chăn, Lâm Tử Lạp đẩy anh ra: “Không được ầm ĩ, con bé bị hủy hoại nhan sắc, em sợ nó nghĩ không thông, mà bên cạnh không có ai. À nhắc mới nhớ, em còn có chuyện muốn nhờ anh giúp.”
Lâm Tử Lạp xoay người đối diện với anh, giữ chặt mặt anh,
“Có lợi lộc gì không nhỉ?” Lâm Tử Lạp còn chưa kịp mở miệng, anh đã nói trước.
Lâm Tử Lạp cau mày: “Em đang rất nghiêm túc đó.”
“Anh nói thì không nghiêm túc á?”
Lâm Tử Lạp: “…”
Cô chủ động hôn lên môi anh, cằm anh có một ít râu hơi châm chích, nhưng mà không đau lắm, cô hôn rất nhẹ và nhanh chóng.
Tông Triển Bạch cau mày, anh híp nửa mắt, dường như không hài lòng về nụ hôn vừa rồi, anh xoay người lại, Lâm Tử Lạp chống tay vào ngực anh: “Em muốn nhờ anh tìm giúp em một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ giỏi.”
Mặc dù cô chưa gặp Tần Nhã, nhưng cô rất hiểu Tần Nhã, chắc chắn Tần Nhã sẽ không để Tô Trạm nhúng tay vào chuyện này, chính xác mà nói không muốn có bất cứ dây dưa gì với Tô Trạm, bây giờ ngay cả một chút dính dáng duy nhất cũng không còn nữa.
Nhịp tim của Lâm Tử Lạp rất nhanh, trong phòng không bật đèn, chỉ có ngọn đèn ngủ hình cây quýt ở đầu giường, làm cho không khí trở nên càng thêm mấy phần kiều diễm.
Ngực của anh nóng bỏng, dù cách một lớp áo nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được, ngón tay không khỏi cuộn lên, Tông Triển Bạch cúi đầu xuống mím môi nhìn cô, cười khẩy: “Sao em lại xấu hổ như vậy nhỉ?”
Cũng đã lâu lắm rồi nhưng cô vẫn còn thường xuyên đỏ mặt.
…
Sau khi xong chuyện, Tông Triển Bạch mặc quần áo vào cho cô, đưa cô tới bệnh viện.
Lúc cô tới bệnh viện thì cũng đã là sáu giờ, trời cũng đã sáng, từ lúc chung sống cùng Tông Triển Bạch, dường như cô không còn mặc áo trễ cổ nữa, bởi vì anh có sở thích lưu lại những vết tích trên người cô.
Lâm Tử Lạp mặc chiếc áo khoác màu đen, bên trong là váy hoa liền thân, cổ áo có thắt một cái nơ hình con bướm để tránh lộ những vết đỏ trên cổ.
Cô cầm túi xách xuống xe: “Anh không cần đợi em, lúc quay về em sẽ gọi xe.”
Tông Triển Bạch ừ một tiếng: “Có chuyện gì cứ gọi cho anh.”
Lâm Tử Lạp nói okay, nhìn Tông Triển Bạch lái xe rời đi sau đó cô mới xoay người bước vào bệnh viện.
Lúc cô tới, Tô Trạm đã ở đó rồi, nhìn có vẻ như chưa về nhà, trên người vẫn là bộ quần áo ngày hôm qua.
“Ở đây cả đêm à?” Lâm Tử Lạp xách túi đi tới.
Tô Trạm cúi đầu: “Về rồi.”
Sắp xếp xong chuyện của bà nội, hai người đưa bà ra khỏi thuyền, dường như không muốn đụng tới kiện cáo liên quan đến mạng người, vì vậy đưa bà nội đến bệnh viện, bệnh của bà cần được tĩnh dưỡng nên đưa bà về nhà nghỉ ngơi, người giúp việc ở nhà sẽ chăm sóc cho bà, như thế cũng rất thuận tiện.
Lâm Tử Lạp hỏi: “Cô ấy tỉnh chưa?”
Tô Trạm mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Lạp, mắt giống như bị nước sơn nhuộm đỏ ngầu, khàn giọng: “Cô ấy không muốn gặp em.”
Lâm Tử Lạp biết, không ngoài dự đoán, có thể nói Tần Nhã đã tỉnh lại?
“Để tôi đi xem con bé.” Lâm Tử Lạp nhìn dáng vẻ khó chịu của anh, cảm thấy có chút thương, vỗ nhẹ vai anh vài cái: “Cậu là đàn ông con trai, Tần Nhã còn buồn hơn cậu.”