Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bầu không khí lập tức trở nên vô cùng lạnh lẽ, Lý Tịnh định khuyên nhủ: “Cảnh Hạo, cháu cũng đừng trách bác cháu, ông ấy cũng chỉ muốn tốt cho cháu…”





“Ra điều kiện đi.” Tông Triển Bạch lại lập lại một lần nữa.





Văn Khuynh cũng bực mình, không ngờ thái độ của anh lại có thể cương quyết như vậy.





Người phụ nữ kia thật sự quan trọng với anh đến vậy sao?





Cho nên anh có thể vì người phụ nữ đó mà chấp nhận Trình Dục Tú, quên đi cái chết của Văn Nhàn?





Càng nghĩ ông ta càng tức giận, cơ bắp cả người cũng căng lên, vừa cứng rắn vừa lạnh lùng.





“Được rồi, được, được lắm.” Văn Khuynh càng tức giận: “Cô ta hoàn toàn không hợp với cháu, cậu ly hôn với cô ta đi, cưới Thi Hàm, bác sẽ thả người.”





Ánh mắt của Tông Triển Bạch như nhuốm màu đỏ thẫm, giống như nhuộm bởi máu tươi vậy: “Nếu như cháu không đồng ý thì sao?”





“Anh đã bị người phụ nữ kia làm mờ mắt, tôi có dùng cả nhà họ Văn cũng phải làm cho anh tỉnh lại, để cho anh thấy rõ ràng, những người bên cạnh anh là loại người gì!”





Ông ta nhìn Tông Triển Bạch: “Lúc đầu bác yêu thương mẹ cháu thế nào, bây giờ lại vì thương cháu, người phụ nữ kia ngoài việc sinh con cho cháu, cô ta làm được cái gì cho cháu? Cô ta và Trình Dục Tú cấu kết với nhau làm điều xấu, cô ta muốn làm gì?”





Chuyện cho tới bây giờ Văn Khuynh cũng không hề giấu giếm việc mình biết sự thật.





“Sợi Hương Vân là gia sản tổ tiên của nhà họ Trình, người phụ nữ kia lại học được, còn muốn truyền bá, cô ta muốn làm cái gì? Đưa anh đến chỗ nào?””





Văn Khuynh định thuyết phục Tông Triển Bạch: “Bác có thể hại cháu được sao?”





“Tôi đã nói lập trường của mình rồi.”





Tông Triển Bạch híp mắt nhìn chằm chằm vào Văn Khuynh, trong ánh mắt lướt qua một tia nguy hiểm.





“Cháu không cần bất kỳ người nào cả, lấy danh nghĩa là tốt cho cháu, nhưng lại động đến người bên cạnh cháu, bác cũng không được!”





“Cháu thật sự u mê không tỉnh sao?” Văn Khuynh hai tay nắm chặt thành quyền, bởi vì dùng sức quá mức, phát ra tiếng kêu rắc rắc.





Tông Triển Bạch đưa mắt liếc ông ta: “Cháu vẫn luôn kính trọng bác, bây giờ cũng vậy, bác thả vợ cháu ra, cháu có thể không kể đến những hiềm khích trước kia, nếu như bác cố ý, đừng trách cháu trở mặt.”





Văn Khuynh che ngực, không thể tin được mở to hai mắt: “Cháu, cháu vì một người phụ nữ, đến bác mà cũng không cần nữa?”





“Cô ấy là vợ cháu.” Tông Triển Bạch nhấn mạnh từng chữ.





“Cô ta là vợ của cháu, nhưng cô ta lại không hề một lòng với cháu!” Văn Khuynh gầm nhẹ: “Cháu tỉnh lại đi, đừng để bị làm mờ mắt nữa.”





“Cháu vô cùng tỉnh táo, giờ khắc này cháu đang làm gì!” Khuôn mặt tuấn tú của Tông Triển Bạch đầy vẻ nghiêm nghị.





Tông Triển Bạch xoay người rời đi.





Văn Khuynh nhìn bóng lưng quyết liệt của anh, tâm trạng vô cùng khó chịu: “Cháu không cứu được cô ta đâu, nhân chứng vật chứng tất cả đều hướng đến cô ta.”





Tông Triển Bạch dừng bước lại, Văn Khuynh cho rằng anh đã dao động, tiếp tục nói: “Chỉ cần cháu đồng ý ly dị sẽ không hề có chút tổn thất nào, Thi Hàm không hề kém cỏi so với cô ta, bối cảnh gia đình càng xứng đôi với cháu hơn, bác làm tất cả những điều này đều là muốn tốt cho cháu, dù cháu có hận bác, bác cũng không thể trơ mắt nhìn cháu bị một người phụ nữ mê hoặc, còn không biết phân biệt phải trái!”





Tông Triển Bạch chậm rãi quay đầu, nhìn vào ánh đèn chiếu rọi vào Văn Khuynh, im lặng không nói lời nào.





Văn Khuynh sửng sốt: “Cảnh Hạo…”





Tông Triển Bạch thu lại tầm mắt, bước chân càng trầm lặng, anh cửa xe ra ngồi lên xe.





Văn Khuynh liên tiếp lùi lại về phía sau mấy bước, ngã ngồi lên trên ghế.





Ánh mắt vừa rồi của anh rõ ràng là…





Ông ta siết chặt tay.





Trần Thanh võ lên bả vai của ông ta: “Thôi nào ông, sợ rồi sao?”





Văn Khuynh quay đầu nhìn về phía Trần Thanh: “Lần này chỉ sợ là ép nó đến cực điểm rồi…”





“Sợ rằng cậu ta sẽ lưới rách cá chết với ông?” Trần Thanh tiếp tục nói.





Văn Khuynh yên lặng không nói, giống như ngấm ngầm thừa nhận.





Ông ta muốn ép Tông Triển Bạch buông tay với Lâm Tử Lạp, nhưng lại không hề muốn trở thành kẻ thù của anh.





Đây không phải là ý định ban đầu của ông ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK