Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tử Lạp khẽ buông mắt xuống, bước ra khỏi phòng, để lại không gian cho anh.





Ở tầng dưới, Trang Kha Nguyệt và Trình Dục Ôn vừa định ra ngoài, đi đón hai đứa trẻ đi học về.





“Mặc thêm nhiều một chút, thời tiết càng ngày càng lạnh rồi đấy.” Trang Kha Nguyệt cầm một chiếc áo khoác đưa cho Trình Dục Ôn.





Trình Dục Ôn nói: “Ngồi trong xe không lạnh đâu.”





“Mặc vào thì tốt hơn chứ, ở cái tuổi này rồi, không được lơ là đâu.” Trang Kha Nguyệt mặc khoác áo cho ông ấy, Trình Dục Ôn cũng không từ chối, thành thật đứng lại cho Trang Kha Nguyệt khoác áo lên người mình, sau khi mặc xong, Trang Kha Nguyệt còn chỉnh lại cổ áo lại giúp ông ấy, nhìn ngắm xem còn có chỗ nào chưa ổn không rồi nói: “Đi.”





Trình Dục Ôn nhìn bà gật đầu, mở cửa phòng để Trang Kha Nguyệt đi trước, ông ấy đi phía sau đóng để cửa lại.





Lâm Tử Lạp đứng ở đầu cầu thang nhất thời hốt hoảng nhìn họ, từ khi Trang Kha Nguyệt và Lâm Viên Trung ly hôn xong, chưa bao giờ thấy cô ấy bà đối xử với một người đàn ông nào khác như đối với Trình Dục Ôn.





Không bao lâu sau khi bọn họ rời đi, chuông cửa vang lên, cô bước xuống để đi mở cửa, một anh trai chuyển phát nhanh đứng ở trước cử: “Xin hỏi, có cô Lâm Tử Lạp ở đây không ạ?





Lâm Tử Lạp nói: “Chính là tôi.”





“Đây là chuyển phát nhanh của cô, vui lòng ký nhận.” Người chuyển phát nhanh mang một chiếc hộp đến.





Cô ký tên rồi vươn tay nhận lấy, đóng cửa rồi đi vào phòng mở hộp ra, bên trong là một khối ngọc bích tinh xảo chất lượng hảo hạng, được chạm khắc tinh tế thành một tấm ngọc bài, cô hơi nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ không biết là ai gửi đến?





Khi cô đem tấm ngọc bài định đặt lại chỗ cũ, thì nhìn thấy trong hộp có một tấm cạc, cô liền lấy ra mở ra xem.





[Đáng lẽ ra tôi muốn đích thân đưa nó cho con trai của cô, nhưng vì xét thấy rằng chồng của cô quá nhỏ nhen nên tôi sẽ không gây rắc rối thêm cho cô nữa, chỉ có thể gửi nó cho cô thông qua công ty chuyển phát nhanh. Tôi đã nghe về chuyện của Tông Khải Phong rồi, tôi rất lấy làm tiếc, cô cũng đừng quá đau buồn, tôi nghĩ rằng ông ấy cũng hy vọng người còn sống sẽ được hạnh phúc, chứ không phải là mỗi ngày đều sống trong đau thương, ông ấy nhất định đang ở thế giới khác cầu nguyện cho mọi người ở đây!





——Bạch Dận Ninh]





Lâm Tử Lạp đóng tấm cạc lại, cất vào trong hộp, cô lấy tấm ngọc bài bên trong ra, đem chiếc hộp cất vào ngăn kéo.





Đây là tấm lòng của người tặng quà, nên cô sẽ vui lòng đón nhận.





Cô lên lầu đẩy cửa phòng ngủ ra, thấy Tông Triển Bạch đang nằm nghiêng trên giường, Tiểu Bảo đang nằm lên khuỷu tay của anh, ngủ rất yên bình, đôi mắt anh nhắm nghiền dường như cũng đã ngủ rồi.





Cô lấy trong tủ ra chiếc chăn bông mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người bọn họ, rồi từ trong túi lấy ra tấm ngọc bài, đeo vào cổ Tiểu Bảo, đứa bé sơ sinh mấp máy cái miệng hồng hào, nhưng vẫn tiếp tục ngủ ngon lành.





Cô ngồi ở mép giường vươn tay muốn chạm vào mặt con trai, trên mặt hiện lên một sự yên tâm vui vẻ, ánh mắt rơi vào khuôn mặt của Tống Cảnh Hạo, thì lại có chút đau lòng.





Mấy ngày nay anh ấy hầu như không ngủ được bao nhiêu, trông gầy đi thấy rõ.





Cô nắm lấy tay anh đặt vào tay mình để mười ngón tay đan vào nhau, chống người lên rồi dịu dàng đặt lên trán anh một nụ hôn: “Cuộc đời này của anh có nhiều tiếc nuối, em cảm thấy rất đau lòng, phần đời còn lại, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.””





Người đàn ông mắt đang nhắm lại, ấn đường đột nhiên có hơi động đậy, sau đó lông mi rậm rạp cũng run lên theo một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như bình thường, đến ngay cả Lâm Tử Lạp cũng không phát hiện ra.





Thời gian luôn trôi qua nhanh, thu qua đông đến, thời gian trôi đi, vạn vật vẫn thế nhưng người đã đổi thay, trong nháy mắt đã là năm mới.





Những ngày tháng này trôi qua rất yên bình, Tiểu Bảo bập bẹ có thể cười ra tiếng rồi, còn cái bụng của Tang Du đã to lên không ít, cô ấy phải nghỉ một năm học ở nhà để dưỡng thai.





Tần Nhã và Tô Trạm sống ở thành phố C hừng hực khí thế, mặc dù hai người không có con, nhưng đều có sự nghiệp, cuộc sống cũng rất là sung túc.





Còn có một chuyện quan trọng khác nữa là, Trang Kha Nguyệt và Trình Dục Ôn quyết định đến để cùng sống chung với nhau.





Nhưng chuyện này là do được Lâm Tử Lạp đề cập đến trước, mấy tháng nay cô có thể thấy được rằng hai người họ đang chăm sóc, an ủi lẫn nhau, ở tuổi này sớm đã không còn mặn nồng với tình cảm yêu đương gì nữa, mà chỉ là muốn được bình yên ở cạnh nhau, để đôi bên có một người đồng hành.





Cô ấy cảm thấy thời gian không thể lãng phí được, qua một ngày là ít đi một ngày rồi, không cần quan tâm đến ánh mắt và lời nói của người khác, chỉ cần bản thân vui vẻ là được.





Cả hai không đi nhận giấy đăng ký kết hôn, cũng không cử hành hôn lễ, mà chỉ đơn giản là vào bữa tối giao thừa, gọi mọi người đến, rồi cùng nhau ăn bữa cơm tối.





Trong bữa ăn, Tang Du nói: “Chị dâu, trong bụng em đang mang thai là con gái đấy.”





“Cô làm gì vậy?” Tần Nhã nhìn cô cười: “Còn chưa chào đời, đã muốn tìm con rể cho con gái của mình trước rồi à?”





Dù sao thì Lâm Tử Lạp cũng là người có hai đứa con trai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK