Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảm xúc lúc này nhất thời để lộ ra, dường như chỉ có ôm cơ thể ấm áp này, anh mới có thể an tâm một chút.





Mặt anh cọ lên bụng cô cách lớp vải mỏng, anh có thể cảm nhận rõ ràng làn da cực nóng của cô và tiếng tim đập của sinh mệnh nhỏ bé trong bụng cô. Lúc này anh không phải đang ôm một người, mà là hai người.





Một là người con gái anh yêu, một là máu mủ của anh.





Cuộc đời anh có buồn không?





Thân phận bị che giấu, mẹ ruột ở ngay trước mắt nhưng anh lại oán hận hơn hai mươi năm.





Hơn hai mươi năm, quá lâu, lâu đến mức anh cảm thấy đó là người phụ nữ xấu xa phá hỏng hôn nhân ba mẹ mình.





Nhưng bây giờ anh lại may mắn, anh có người con gái mình yêu, có con gái dễ thương, có gia đình bình thường như những gia đình khác.





Trong nhà có mọi điều anh muốn, vợ, con…





Ngón tay Lâm Tử Lạp vuốt ve tóc anh: “Anh sao thế? Nói cho em, em chia sẻ cùng anh, chúng ta là vợ chồng mà.”





“Anh rất khó chịu.” Anh nhắm mứt lại, mặt vẫn cọ tới cọ lui trên bụng cô: “Khi em sinh các con, có phải rất đau không?”





Đúng là rất đau, từng cơn từng cơn, lần sau đau hơn lần trước, đến giờ cô vẫn nhớ sự đau đớn tê tâm liệt phế khi đó.





Nhưng những chuyện này đều đã qua.





“Chỉ vì chuyện này mà tâm trạng không tốt?” Lâm Tử Lạp nâng cằm anh lên, cúi đầu dựa theo ánh sáng mờ ảo nhìn anh: “Vậy sao này anh đối xử với em tốt hơn chút nữa?”





“Anh đối xử với em còn chưa đủ tốt? Chỉ thiếu mức giao tính mạng cho em.” Tay anh trượt xuống dưới…





Lâm Tử Lạp nhíu mày, đập lên tay anh.





Tông Triển Bạch khẽ cười: “Xuống dưới ăn đi, anh ra ngoài một chuyến.”





“Anh không ăn chút đi à?” Cô hỏi.





“Anh ăn ở ngoài.”





Lâm Tử Lạp vẫn cảm thấy anh có chuyện chưa nói với mình, thấy cô không nhúc nhích thì Tông Triển Bạch đứng lên: “Cần anh bế em xuống không?”





“Không cần đâu, vậy em xuống đây.” Trình Dục Tú và các con đều ở dưới, cô ở đây lâu sẽ khiến họ lo lắng.





Tông Triển Bạch véo mũi cô: “Xuống đi.”





Lâm Tử Lạp chậm rãi đi xuống, một mình Tông Triển Bạch ngồi thêm một lúc tới tám giờ, anh đứng dậy thay quần áo, khi cởi quần áo thì dưới lầu vọng lại tiếng đàn dương cầm, là khúc “Hôn lễ trong mộng”.





Lần đầu tiên anh được nghe Lâm Tử Lạp đánh đàn, lại có chút say mê.





Tiếng đàn du dương mang theo tình cảm khiến người khác xúc động, tiếng đàn như đang nói tới quãng thời gian đẹp nhất, gian nan vất vả rực rỡ nhất, hoặc là nói về dáng vẻ ban đầu, đều chầm chậm trôi đi…





Anh mặc vest đen xuống lầu, hai đứa bé ngồi hai bên Lâm Tử Lạp, không biết có hiểu quan niệm nghệ thuật của khúc nhạc này không nhưng lại cũng rất say mê.





Nương theo giai điệu khúc nhạc nhẹ nhàng, cái đầu nhỏ cũng lắc lư, hoàn toàn không phát hiện người đàn ông đang đứng ở cầu thang.





Trình Dục Tú ngồi trên sofa, nước mắt làm mờ đôi mắt.





Bà đã từng nghe khúc nhạc này, Văn Nhàn đã từng đàn nó.





Bà nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lạp, trong lúc nhất thời hoảng hốt, cảm giác dường như đã trở về rất nhiều rất nhiều năm trước…





Bản nhạc kết thúc, ngón tay Lâm Tử Lạp dừng lại, cô như đã chìm đắm trong khúc nhạc, chính tiếng vỗ tay của hai con và Trình Dục Tú khiến cô tỉnh táo lại.





“Lâu quá không chơi rồi, ngón tay đều cứng nhắc.”





Trình Dục Tú lau khoé mắt, cười nói: “Rất hay, con đàn hay lắm, mẹ cũng mê mẩn luôn.”





“Đúng thế, hay lắm luôn, mẹ thật giỏi.” Lâm Huệ Tinh nhào vào lòng Lâm Tử Lạp.





Lâm Tinh Tuyệt đã nghiên cứu giản phổ nửa ngày trời, cậu bé rất nghiêm túc nói với Lâm Tử Lạp: “Mẹ, mẹ dạy con đàn đi.”





Lâm Tử Lạp đồng ý, cô đưa tay xoa đầu con trái, bỗng thấy Tông Triển Bạch đang đứng trên cầu thang thì hỏi: “Anh đi bây giờ à?”





Anh khẽ “ừ” một tiếng: “Nghỉ ngơi sớm nhé.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK