Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bác sĩ đã xem qua bệnh lý của Lâm Tử Lạp nên cũng hiểu rõ về tình hình của cô, bác sĩ này cũng là chuyên gia trong lĩnh vực, rất nhiều người khen tay nghề của cô ấy.





Lâm Tử Lạp rất tin tưởng cô.





“Cô đã mang thai bốn tuần rồi, hơn ốm yếu, chú ý nghỉ ngơi, phải cân bằng dinh dưỡng.”





Bác sĩ căn dặn.





Lâm Tử Lạp cười nói: “Thể lực của tôi chỉ như thế này, không béo lên được.”





Bác sĩ cười: “Đây là mơ ước của biết bao cô gái.”





Bây giờ cho dù là nam hay nữ đều giảm cân tập thể dục vì muốn có một cơ thể đẹp, tạng người ăn không béo là thể chất mà biết bao cô gái mong muốn có được.





Bác sĩ nhanh chóng chuyển chủ đề, cười nói với Lâm Tử Lạp: “Đây là lần đầu tiên cô đi xét nghiệm máu, chắc không biết bộ phận lấy máu ở đâu, để tôi bảo ‘bác sĩ thực tập’ đưa cô đi.





Hả?





Lâm Tử Lạp hơi bất ngờ, bệnh viện còn có dịch vụ này sao?





“Có người đi cùng tôi rồi không cần phiền phức đâu.” Lâm Tử Lạp cười rồi nói, cảm thấy làm phiền người khác quá.





Hơn nữa cô chưa từng thấy bệnh viện nào có dịch vụ như thế này.





“Sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, còn là nam sinh nữa, chưa có kinh nghiệm thực tiễn, bảo cậu ta đi cũng là để rèn luyện.” Bác sĩ vẫn cười, tóm lại là đang thuyết phục Lâm Tử Lạp nhất dịnh phải chấp nhận.





Bác sĩ đã nói như thế rồi, Lâm Tử Lạp cũng ngại từ chối, chỉ có thể đồng ý: “Vậy thì làm phiền rồi.”





Bác sĩ xua tay: “Không phiền, là cô giúp tôi đấy.”





Lâm Tử Lạp chớp mắt, khó hiểu hỏi: “Giúp cô? Giúp cô cái gì chứ?”





Tần Nhã đứng phía sau Lâm Tử Lạp, lập tức nhìn chằm chằm vào ‘bác sĩ thực tập’ cao to ở phía sau bác sĩ.





Anh ta khoác chiến áo blue, đầu đội mũ chuyên dụng màu xanh của bác sĩ, đeo khẩu trang, ngay cả mắt cũng đeo kính nên toàn bộ khuôn mặt được che kín.





Nếu như không phải cô biết Tông Triển Bạch biết hôm nay Lâm Tử Lạp đến bệnh viện, cô tuyệt đối sẽ không nghĩ đến anh.





Nhưng kết hợp với lời bác sĩ nói, khiến cô không thể nào không nghĩ đến anh.





Nhìn dáng người, cách ăn mặc…..Cô nghĩ thầm trong bụng, may mà khuôn mặt được che kín, nếu không, thực sự sẽ không bị nhận ra sao?





Bác sĩ vội giải thích: “Đúng vậy, cô đang giúp tôi đấy, bây giờ hiếm có người con trai nào chịu làm bác sĩ khoa sản, cô xem, mới bắt đầu nên thấy xấu hổ, che kín mặt mũi vì không dám gặp người khác, tôi muốn để cậu ta rèn luyện nhiều hơn.”





Lâm Tử Lạp có để ý hôm nay phòng khám có thêm một người, lúc vào cũng chỉ liếc nhìn một cái chứ không bận tâm.





Tần Nhã cầm đơn bác sĩ kê, dìu Lâm Tử Lạp: “Được rồi, chị đừng hỏi nữa, bác sĩ người ta cũng đâu thể lừa chị, xem chị cẩn thận hỏi nhiều chưa kìa.”





Lâm Tử Lạp: “……”





Cô hỏi nhiều sao?





Cô cạn lời nhìn Tần Nhã: “Chị hỏi nhiều sao?”





“Không nhiều, em chỉ không muốn lãng phí thời gian, chị còn chưa ăn sáng mà, chúng ta mau đi kiểm tra, xong rồi chị đi ăn chút đồ.” Tần Nhã vừa giải thích, vừa dìu cô ra ngoài, đến bên ngoài cô giao Lâm Tử Lạp cho ‘bác sĩ thực tập’: “Anh đưa cô ấy đi kiểm tra đi, tôi đi nộp viện phí.”





Nói xong Tần Nhã cầm phiếu rồi đi.





Lâm Tử Lạp muốn gọi cô lại, kết quả là Tần Nhã đi nhanh quá, chẳng thấy người đâu nữa, cô đành phải làm phiền ‘bác sĩ thực tập’.





“Làm phiền rồi.” Cô lịch sự nói.





‘Bác sĩ thực tập’ không nói gì, làm động tác mời cô, Lâm Tử Lạp tưởng anh giống như lời bác sĩ nói, vì làm bác sĩ khoa sản nên lúc đầu thấy hơi ngại ngùng, vì thế mới không nói chuyện, cho nên cô cũng chẳng để ý, đi theo anh ta vào trong.





Có thể cảm thấy đối phương là nam giới, vì thế Lâm Tử Lạp cũng không để ý nhiều đến anh ta.





Chỉ im lặng đi theo sau.





Bộ phận lấy máu ở tầng một, phòng khám ở tầng hai, vì thế phải xuống tầng một, thang máy giữa tầng một vài tầng hai chỉ dành cho bệnh nhân không thể đi đứng được, thang máy trượt hai bên đã lâu không dùng, chủ yếu toàn đi bằng thang bộ ở giữa, có cầu thang nối thẳng giữa tầng một và tầng hai, không vòng vèo nên cũng tiện.





Đến bậc thang, ‘bác sĩ thực tập’ dơ tay dìu cô theo bản năng, Lâm Tử Lạp liền liếc nhìn, đồng thời lập tức giải thích, sợ tổn thương lòng tự trọng của người ta: “Tôi có thể tự đi đươc, không cần dìu đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK