Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nhà không có ai.





“Sáng sớm vì sao không gọi em dậy? Ở đây cũng không phải có mình anh, người trong nhà, người lớn và trẻ con đều đã dậy, chỉ có một mình em ngủ nướng, anh muốn người lớn nghĩ thế nào về em? Anh rốt cuộc có nghĩ tới em hay không?”





“Anh thấy em rất mệt.” Tối hôm qua hắn về cũng đã nửa đêm gần sáng, hắn lại… Cô gần như là sáng sớm mới ngủ, cho nên lúc ngủ say, hắn làm sao nỡ gọi cô dậy?





Tông Triển Bạch đến gần cô, Lâm Tử Lạp đẩy tay hắn ra.





Cô vẫn có bóng ma trong lòng đối với Tông Triển Bạch.





Tông Triển Bạch không để ý tới sự phản kháng của cô, mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực, để phòng ngừa cô giãy dụa, hắn túm hai tay cô vào trước ngực, ngực rắn chắc, ôm thật chặt lấy thân thể mảnh khảnh của cô, cắn lỗ tai của cô hỏi: “Tối hôm qua, có phải làm đau em?”





Lâm Tử Lạp hạ mắt xuống, trong mắt ẩn chứa nước mắt nhàn nhạt, cô cầu xin hắn tha cho bao nhiêu lần, hắn cũng không để ý.





Đến bây giờ cô vẫn có cảm giác khó chịu.





Tông Triển Bạch vùi đầu vào cổ của cô, ở giây phút muốn cô, hắn liền mất đi khả năng khống chế, chỉ nghĩ muốn cô, hận không thể đem cô hòa vào thân thể.





Để cô thành một phần thân thể của hắn.





“Anh cũng không biết tại sao, không có cách nào khống chế được.” Giọng nói của hắn buồn buồn truyền vào lỗ tai của cô.





Hắn sống hơn ba mươi năm, hắn đã nhịn quá lâu, đến một ngày thả ra, rất kinh khủng.





Hắn ngẩng mặt khỏi cổ của cô, xoa xoa hai mai cô: “Sau này anh sẽ nhẹ nhàng.”





Lâm Tử Lạp nhăn nhó vặn vẹo hai tay: “Em, em có thể không muốn không?”





“Không được!” Cái gì cũng có thể theo cô, nghe cô, nhưng chuyện này là không thể.





Hắn dỗ, không dám dọa cô sợ chạy: “Anh là người đàn ông bình thường, nhịn lâu sẽ có bệnh, một ngày một đêm ba lần?”





Như thế này đối với Tông Triển Bạch mà nói, đúng là đêm tân hôn, lần đầu tiên tỉnh táo trong tình huống này, có thể ngửi mùi của cô, lần đầu tiên, làm đàn ông minh mẫn.





Lâm Tử Lạp: “…”





Cô chịu không nổi: “Một lần.”





“Không được.”





“Vậy không nói nữa.” Lâm Tử Lạp cứng rắn.





Tông Triển Bạch chớp mắt một cái, hắn thổi mạnh lông mi dày của cô, có chút ngứa, cô nghiêng đầu, Tông Triển Bạch cho rằng cô tức giận, trong lòng thở dài một hơi.





“Nghe lời em, một lần.” Một lần thì một lần, cùng lắm một lần thì thời gian dài thêm một chút.





Thật ra cũng không phải quá thiệt thòi.





Hắn hôn mắt của cô, gương mặt, từng chút từng chút đi xuống cổ của cô.





Lâm Tử Lạp mơ hồ không chịu được nói: “Em còn chưa ăn.”





Động tác của Tông Triển Bạch dừng lại, tuy rằng không muốn, nhưng vẫn buông cô ra, đã gầy như vậy, nếu còn không ăn đủ, eo có thể bẻ gãy được sao?





Lúc này, điện thoại của Tông Triển Bạch ném ở trên ghế sofa vang lên.





Lâm Tử Lạp kiếm cớ thoát khỏi hắn: “Mau đi nghe điện thoại đi.”





Tông Triển Bạch kéo ghế của cô lại: “Em ngồi xuống trước đi.”





Lâm Tử Lạp nghe lời ngồi xuống, cô nghe lời như vậy, Tông Triển Bạch hôn lên cái trán của cô: “Ăn nhiều một chút, gầy quá rồi.”





Lâm Tử Lạp không lên tiếng, bỏ đồ ăn vào trong miệng.





Tông Triển Bạch cười, đi lấy điện thoại trên ghế sofa vẫn liên tục réo vang.





Hắn nghe, bên kia truyền đến giọng nói của Thẩm Bồi Xuyên.





“Là Cảnh Hạo sao?” Hắn ta sợ người nghe không phải là Tông Triển Bạch, cho nên trước tiên xác nhận đã.





Giọng hắn nghe rất sốt ruột.





Tông Triển Bạch nhíu mày: “Là tôi.”





Lúc này Thẩm Bồi Xuyên mới yên tâm nói: “Lâm Viên Trung chết rồi.””





Tông Triển Bạch ngước mắt nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi trước bàn ăn, không khỏi nhíu mày, cũng không phải do Lâm Viên Trung đã chết, mà là, hắn nghĩ chuyện này chắc chắn có liên quan trực tiếp đến Trang Kha Nguyệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK