Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 372:





“Các cháu sợ bác gặp nguy hiểm à?” Lâm Tử Lạp biết vì sao ông lại đột nhiên muốn cùng mình quay về.





Dựa vào sức của một mình cô căn bản không phải là đối thủ của nhà họ Văn, nhưng mà cô không có một mình nha.





“Cháu sẽ không đồng ý.” Lâm Tử Lạp từ chối không cho Trình Dục Ôn cùng cô quay về thành phố B.





“Xin cháu hãy tin bác, nếu như bác gặp nguy hiểm, Tông Triển Bạch sẽ không bỏ mặc bác, dựa vào bản lĩnh của nó, bác tin thằng bé sẽ bảo vệ bác.” Trong tiềm thức cô đã bắt đầu tín nhiệm, phụ thuộc vào Tông Triển Bạch.





Thật ra thì bản thân cô cũng không rõ lắm, thái độ của cô với Tông Triển Bạch đã thay đổi.





Người đàn ông này dường như chính là định mệnh của cuộc đời cô, người thân cận của cô, mỗi khi gặp chuyện cô đều nghĩ tới anh.





Trình Dục Tú vì Tông Triển Bạch mà đã làm rất nhiều, bây giờ đổi lại tới bọn họ lại bảo vệ cô.





“Văn Khuynh bây giờ đang làm việc cho chính phủ…”





“Ông ta có ác độc đến mức nào thì cũng không thể ra tay với ‘Cháu ngoại’ mình được?” Lúc đầu không công khai thân phận của Tông Triển Bạch, còn có một nguyên nhân khác nữa chính là vì thế lực của nhà họ Văn.





Nếu như lúc Tông Triển Bạch ra đời, cứ nói là do Trình Dục Tú sinh ra thì cũng không biết có thể lớn lên thành người hay không.





“Không cần nói nữa, cháu sẽ không đồng ý để bác về cùng cháu đâu.” Thái độ của Lâm Tử Lạp rất kiên quyết.





Trình Dục Ôn thở dài: “Bác già rồi, sống thêm một ngày, chết bớt một ngày cũng có khác gì nhau đâu.”





Không quan tâm Trình Dục Ôn nói thế nào, Lâm Tử Lạp cũng không lung lay ý kiến.





Trời vừa sáng, Lâm Tử Lạp thu dọn một ít đồ dùng cơ bản hàng ngày, xếp vào trong túi xách, không tới chào từ biệt Trình Dục Ôn, mà chỉ để lại một dòng chữ, sau đó một mình rời đi từ sân sau.





Người ở trước vườn gần như đã đủ, chỉ còn hai đứa nhỏ vẫn đang nằm trên giường, thời tiết ngày càng lạnh, ở nông thông không có sàn sưởi ấm và điều hòa, hai đứa bé núp ở trong chăn không muốn chui ra.





Lâm Tử Lạp đẩy cửa phòng ra, hai đứa nhỏ trốn trong chăn đang rất bình thản xem phim hoạt hình, Lâm Tinh Tuyệt không hẳn muốn xem, cậu cảm thấy nó ấu trĩ, nhưng mà Lâm Huệ Tinh muốn xem phim hoạt hình nên cậu cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ đành thuận theo ý em gái xem những thứ phim hoạt hình vô bổ kia.





Tông Triển Bạch ngồi ở phía cửa sổ, đang họp hội đồng với người trong công ty qua màn ảnh.





Nghe thấy tiếng đẩy cửa anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Tử Lạp đeo balo đi vào, biết cô đã học xong kỹ thuật gia truyền, xem ra bọn họ rất nhanh sẽ rời khỏi nơi này.





Anh giao phó một vài chuyện xong liền kết thúc họp hội nghị qua màn ảnh, tắt máy tính, đứng dậy.





“Chúng ta có thể trở về rồi.” Lâm Tử Lạp đứng ở cửa, một lát sau mới mở miệng nói.





“Ừm, em mặc quần áo cho con đi, anh ra bên ngoài nói với mọi người một tiếng, để hai đứa nhóc chuẩn bị một chút.” Nói xong Tông Triển Bạch rời khỏi phòng.





Lúc đi qua Lâm Tử Lạp, anh đi nghiêng qua người cô, một chút cũng không hề đụng vào người cô.





Ngày hôm đó Tông Triển Bạch cứ như vậy rời đi, giữa hai người dường như được bao phủ bởi một bầu không khí không hòa thuận.





Có cảm giác xa cách khó hiểu.





Lâm Tử Lạp vô tình đã quen với sự thân mật của anh, sự đụng chạm của anh, dáng vẻ lúc không đứng đắn của anh.





Bỗng nhiên xa lạ như này làm trong lòng cô cảm thấy có chút không thoải mái.





“Mami.” Lâm Huệ Tinh đứng ở trên giường tung tăng chạy, trên người đang mặc bộ quần áo ngủ hình con vịt màu vàng, trên đầu còn đội mũ, thật giống như một con vịt đang chạy, dang cánh tay về phía Lâm Tử Lạp: “Mami ôm ôm.”





Lâm Tử Lạp bỏ balo xuống, ôm con gái, ôm cả con trai: “Thời gian không còn sớm nữa, mẹ mặc quần áo cho các con, chúng ta có thể đi về rồi.”





“Thật ạ?” Lâm Tinh Tuyệt có chút phấn khỏi nói.





Ở chỗ này lâu cũng cảm thấy khó chịu.





Lâm Tử Lạp tìm thấy quần áo của con, vừa mặc quần áo cho hai đứa nhỏ vừa đồng ý trả lời: “Đúng vậy, mami nói lời giữ lấy lời.”





Hai đứa bé vui vẻ dính vào người cô, vừa ôm vừa hôn: “Cuối cùng cũng có thể đi rồi.”





Lâm Tử Lạp không biết phải làm thế đành cười: “Chỗ này không tốt đến vậy sao?”





Lâm Tinh Tuyệt lắc đầu: “Chỗ này rất tốt, núi cao nước sạch phong cảnh cũng đẹp, nhưng mà ở lâu thì cũng thấy nhạt nhẽo.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK