Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dục vọng quá mạnh.





Anh dựa vào quá gần, lúc nói chuyện hơi thở của anh phun lên tai của cô ngứa ngứa, Lâm Tử Lạp nhích người ra một chút, liếc mắt nhìn anh: “Anh có thể đứng đắn một chút hay không?”





Anh có chỗ nào không đứng đắn chứ?





Anh rất đứng đắn giải thích với cô anh thật sự không muốn ngủ với người phụ nữ khác, trong điện thoại di động cũng không có số của phụ nữ, cho dù có thì cũng chỉ vì công việc thôi, tuyệt đối không có quá trớn với phụ nữ khác.





Anh sợ ngay cả chuyện đó Lâm Tử Lạp cũng tin tưởng anh.





Bỗng nhiên Lâm Tử Lạp biết anh đang giải thích cái gì, quay đầu nhìn anh, cười cười: “Em nói với anh chưa nhỉ? Nếu anh dám cắm sừng em, em sẽ cắm cho anh một cái sừng to hơn.”





Tông Triển Bạch: “…”





Người phụ nữ này…





Lâm Tử Lạp không nói nhảm với anh nữa, híp mắt: “Em biết anh không muốn cho em nhúng tay vào việc này, em cũng không có năng lực để giúp anh được cái gì. Chuyện em có thể làm bây giờ chính là chăm sóc tốt cho bản thân và hai đứa trẻ để cho anh không cần phải lo lắng chuyện ở nhà, tất cả mọi chuyện còn lại sẽ giao cho anh xử lý.





Em thấy Cố Bắc cũng không phải là người dễ đối phó, em đã lưu số chú Hai vào điện thoại của anh rồi, những chuyện anh không tiện làm thì có thể nhờ chú ấy giúp anh.”





Nói xong cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Em không quan tâm anh dùng cách gì anh phải trừng trị người đã ức hiếp Tần Nhã, đây là yêu cầu của em, anh có thể làm được không?”





Tông Triển Bạch ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cô một cái, anh cũng không buông cô ra mà tựa trán mình vào trán cô, nhẹ giọng nói: “Anh đồng ý với em.”





Nhận được đáp án mình muốn, Lâm Tử Lạp đẩy anh ra, đứng thẳng dậy: “Anh làm việc tiếp đi, em đi trước.”





“Sắp đến giờ ăn cơm trưa rồi, cùng nhau ăn đi.” Tông Triển Bạch kéo tay cô lại, nắm chặt không buông.





Lâm Tử Lạp rút tay ra không được, nghiêm túc nói: “Em muốn đến bệnh viện thăm Tần Nhã.”





Mặc dù Tông Triển Bạch không muốn buông tay cô, nhưng nghe cô nói vậy đành phải thả lỏng tay.





“Thăm Tần Nhã xong em sẽ đi thẳng về nhà.” Lâm Tử Lạp nói trước khi đi.





Tông Triển Bạch ‘ừ’ một tiếng.





Lâm Tử Lạp đi ra khỏi công ty, sau đó xuống tầng hầm lên xe đi đến bệnh viện.





Sau khi đến bệnh viện cô điện thoại cho Thẩm Bồi Xuyên, hỏi bọn họ đang ở đâu.





Thẩm Bồi Xuyên nói Tần Nhã đã bị đưa vào phòng quan sát ở tầng 3.





Lâm Tử Lạp đi đến phòng quan sát ở lầu 3 đã nhìn thấy Thẩm Bồi Xuyên đang đứng ở hành lang nghe điện thoại, có vẻ như là đang nói chuyện công việc, anh ta thấy cô đã đến thì nói thêm mấy câu với người bên kia rồi cúp máy.





“Tần Nhã đang ở trong phòng, bây giờ cô ấy đang nghỉ ngơi, Tô Trạm đang ở trong đó với cô ấy.” Thẩm Bồi Xuyên nói.





Lâm Tử Lạp gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, sau đó nói: “Nếu anh có chuyện gấp thì cứ đi đi, ở đây cứ giao cho tôi là được rồi.”





Thẩm Bồi Xuyên thật sự có việc gấp, nhưng cũng hơi lo lắng: “Cô được không?”





Dù sao cô ấy cũng đang mang thai.





“Tôi chỉ mang thai thôi, cũng không phải bị bệnh gì, yên tâm đi làm chuyện của anh đi, chỗ này cứ để tôi lo, nếu xảy ra chuyện gì tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.” Lâm Tử Lạp lại nói, hơn nữa giọng điệu chắc chắn làm Thẩm Bồi Xuyên cũng không tiện nói cái gì nữa, vội vàng rời đi.





Sau khi thấy Thẩm Bồi Xuyên đã đi khỏi, cô mới đi đến trước cửa phòng quan sát, nhìn xuyên qua lớp kính thủy tinh thấy Tô Trạm đang mặc một bộ đồ bệnh nhân màu xanh ngồi bên cạnh giường bệnh, Lâm Tử Lạp đứng trước cửa trong chốc lát rồi nhẹ nhàng đẩy cửa vào.





Nghe thấy tiếng động, Tô Trạm cứ nghĩ người đến là Thẩm Bồi Xuyên nên cũng không quay đầu lại nhìn, chỉ yên lặng ngồi bên giường nhìn Tần Nhã.





Lâm Tử Lạp nhìn thoáng qua Tần Nhã đang nằm hôn mê, nhẹ giọng nói: “Tô Trạm, chúng ta ra ngoài nói mấy câu đi.”





Nghe giọng nói không phải của Thẩm Bồi Xuyên, Tô Trạm quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Lâm Tử Lạp, anh trầm mặc hai giây sau đó gật đầu một cái.





Anh ấy đứng lên giúp Tần Nhã dém chăn lại rồi xoay người nói: “Đi thôi.”





Lâm Tử Lạp đi ra trước sau đó quay đầu nhìn Tô Trạm đóng cửa phòng, bọn họ không đi đâu xa, chỉ đứng ngay tại hành lang nói chuyện thôi.





“Anh bị thương hả?” Lâm Tử Lạp nhìn đồ bệnh nhân trên người anh ấy, quan tâm hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK