Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô cười rồi nói với Tống Nhã Hinh: “Tới đây thì không cần khách sáo thế.”





Tống Nhã Hinh cười một cái rồi ngồi xuống, cô ta nhìn về phía Tông Triển Bạch: “Tiểu Nhụy cần đi khám bác sĩ tâm lý nhỉ.”





Tông Triển Bạch không trả lời.





Lâm Tử Lạp vội vàng nói đỡ: “Đã khám rồi, chỉ là sợ quá mà thôi, qua mấy tháng là khỏe. Cô Tống thích rượu đỏ nhỉ, có muốn uống một chút không?”





Tống Nhã Hinh cười nói: “Không cần.”





“Cũng đúng, xin lỗi nhé, bây giờ Bồi Xuyên vẫn chưa có tung tích, sao chúng ta có thể yên tâm mà ăn cơm uống rượu chứ.” Lâm Tử Lạp hỏi vú Vu: “Canh bổ tôi nói vú hầm xong chưa.”





Vú Vu trả lời: “Sắp xong rồi.”





Lâm Tử Lạp gật đầu: “Đợi lát nữa múc cho cô Tống một chén, chắc chắn mấy ngày nay cô ấy cũng không nghỉ ngơi tốt.”





Vú Vu nhìn sang Tống Nhã Hinh một chút, sắt mặt của cô ta cũng không hề có vẻ nghỉ ngơi không tốt, bà ấy không vui trong lòng nên ừ một tiếng rồi quay vào phòng bếp.





Bỗng nhiên Tống Nhã Hinh nhận ra rằng có lẽ biểu hiện của mình nhiệt tình quá mức, lại thiếu quan tâm tới chuyện của Thẩm Bồi Xuyên nên Lâm Tử Lạp mới nói mấy lời lúc nãy cho mình nghe không?





Trong lòng cô ta cứng lại.





Tay nghề của vú Vu rất tốt, nấu ăn đầy đủ sắc hương vị.





Nhưng lúc này Tống Nhã Hinh không có hứng ăn.





Vú Vu múc một chén canh cho Lâm Tử Lạp rồi bưng một bát tới cho Tống Nhã Hinh với vẻ không bằng lòng: “Cô Tống cẩn thận bỏng.”





Tống Nhã Hinh có hơi xấu hổ, cô ta cúi đầu nói: “Cảm ơn.”





“Không cần khách khí.” Vú Vu lạnh nhạt nói.





Lâm Tử Lạp cảm thấy đau đầu, cũng lười nói lại, người thông minh như Tống Nhã Hinh chắc chắn có thể cảm nhận được vú Vu không thích cô ấy.





Nhưng mà, miễn cưỡng một người đi thích người mà mình không thích cũng là một chuyện rất khó.





Cô theo vú Vu mang món canh lên, đặt trước mặt Tông Triển Bạch : “Em thấy anh mấy đêm nay ngủ không ngon.”





Tông Triển Bạch nhướng mắt: “Anh làm em thức giấc hả?”





Bởi vì Tông Ngôn Hi nên ban đêm anh ấy ngủ không yên.





Một đêm thức giấc mấy lần để trông con gái.





Lâm Tử Lạp nói: “Không có.”





Tông Triển Bạch chau mày, trong lòng em nghĩ anh là thằng ngốc sao? Em không tỉnh lại làm sao biết anh nửa đêm tỉnh giấc?





Lâm Tử Lạp cũng nói xong rồi mới ý thức được lời nói của mình không hề có sức thuyết phục.





Tống Nhã Hinh cúi đầu, giống như sự tồn tại của mình là dư thừa, bản thân cô ấy cũng cảm thấy điều không thích hợp.





“Mợ Tông…” Tống Nhã Hinh đột nhiên mở miệng: “Tôi ăn không nhiều, hôm nay tôi xin phép về trước, cảm ơn cô đã tiếp đãi.”





Nói xong Tống Nhã Hinh liền đứng dậy.





Lâm Tử Lạp cũng đứng lên hỏi: “Là vì chuyện của Bồi Xuyên mà ăn không nổi sao?”





“Đúng vậy, hiện tại không rõ anh ấy sống chết ra sao, sao tôi có thể ăn nổi chứ.” Tống Nhã Hinh tỏ ra vô cùng buồn bã.





Lâm Tử Lạp nói: “Vậy tôi cũng không miễn cưỡng cô ở lại.”





Tống Nhã Hinh rời khỏi chỗ ngồi, Lâm Tử Lạp tiễn cô ra cửa.





“Có cần tôi gọi tài xế đưa cô về không?” Lâm Tử Lạp khách sáo hỏi.





Tống Nhã Hinh khoát tay nói: “Không cần đâu, tôi lái xe đến, cô vào nhà đi.”





Sau khi nhìn cô ấy rời khỏi, Lâm Tử Lạp đóng cửa lại đi vào trong, ngồi vào trước bàn ăn nói: “Anh thái độ gì với người ta vậy, người ta nói chuyện với anh anh cũng không đáp, thật là bất lịch sự, nói thế nào thì cô ấy cũng là bạn gái của Bồi Xuyên, em phát hiện anh với Tô Trạm đều không thích cô ấy lắm?”





Tông Triển Bạch đưa mắt nhìn cô: “Em thích cô ấy?”





Cô bị nói trúng điểm yếu, cũng không phải là không thích, chỉ là cảm thấy cô ấy không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK