Bà sờ lên tay Tần Nhã: “Gầy quá, bà phải bồi bổ cho cháu mới được.”
Tần Nhã không biết làm thế nào để đối đáp lại với bà cho nhiệt tình, cô chỉ biết cúi đầu trầm mặc.
Bên kia, Lưu Phi Phi đi ra từ nhà vệ sinh thì Tô Trạm vẫn còn trong phòng bếp, cô ta xoá nhật ký điện thoại đi rồi nhét điện thoại vào lại trong túi áo anh.
Tô Trạm làm mì trắng cho Lưu Phi Phi, anh bê đến phòng khách, đặt lên trên bàn cho cô ta: “Còn nóng thì mau ăn đi.”
Lưu Phi Phi ngẩng đầu nhìn anh: “Anh không ăn cùng em à?”
Tô Trạm cầm áo khoác ngoài lên: “Không, em ăn một mình đi, chăm sóc tốt cho bản thân.”
Nói xong Tô Trạm xoay người, lúc anh đi đến cửa thì dừng lại: “Đây là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta.”
“Nếu em nhớ anh thì sao?” Lưu Phi Phi nhìn theo bóng lưng anh.
Tô Trạm căng người, anh lạnh lùng nói: “Anh còn nhớ em không phải người kiên quyết đến cùng.”
“Nếu anh chưa kết hôn, anh sẽ nối lại tình cũ với em không?” Lưu Phi Phi hỏi.
Câu hỏi này làm khó Tô Trạm.
Nếu không có Tần Nhã xuất hiện trong thế giới của anh, anh nghĩ sẽ có khả năng đó xảy ra.
Nhưng hiện giờ anh đã có Tần Nhã, anh sẽ không làm tổn thương cô ấy.
Là anh mong muốn cưới cô ấy, lúc đó dù anh có nguyên nhân gì, anh có nghĩ gì, đã cưới cô ấy rồi thì anh phải đối tốt với cô ấy, phải chịu trách nhiệm với cô ấy.
Nhưng anh hiểu rất rõ, anh và Lưu Phi Phi, dù trước đây anh có yêu cô ta như thế nào thì qua quãng thời gian chục năm, tình cảm ấy đã sớm nhạt đi rồi.
Liên quan tới việc năm đó tại sao cô ta lại rời đi, cô ta đã không muốn nói thì anh cũng không hỏi nữa.
Quá khứ thì cứ để nó trở thành quá khứ đi.
Ai cũng đều an ổn.
“Trên thế giới này không có nếu như.’ Tô Trạm nói xong liền bước ra ngoài.
“Tiểu Nhã ăn nhiều dâu tây vào, bây giờ dâu tây vừa ngọt vừa nhiều chất.” Bà lão đưa đĩa dâu tây đã rửa sạch cho Tần Nhã.
Tần Nhã thở dài: “Lúc ăn cơm bà luôn cũng gắp đồ ăn cho cháu, hiện giờ cháu no mất rồi.”
Bà cụ quan tâm cô quá, cô không ăn sẽ không hay lắm, sẽ làm bà không vui, ăn thì bà lại càng gắp nhiều hơn.
Vậy nên cô no căng bụng.
“Cháu xem bụng của cháu phẳng như vậy, làm gì có bụng đâu.” Bà cụ chỉ vào bụng của Tần Nhã.
Trong lòng nghĩ, lúc nào cô mới mang thai đứa cháu cho bà đây.
Tô Trạm vào cửa thì nghe thấy lời của bà, anh cởi áo khoác ngoài rồi nói: “Vợ con eo nhỏ, bà vỗ béo cô ấy rồi, bà phải đền cho con.”
Tần Nhã nhìn anh, trên mặt vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Chỉ cần anh chủ động giải thích, cô sẽ cho anh một cơ hội.
Dù gì kết hôn cũng không dễ.
Tô Trạm treo áo lên, anh cầm một quả dâu tây từ trong đĩa lên, mùa này dâu tây rất ngọt: “Hai người ăn cơm chưa đó?”
“Mấy giờ rồi còn chưa ăn cơm?” Bà cụ tỏ vẻ không vui: “Bận đến thế cơ à?”
Không đợi cho Tô Trạm nói, bà cụ liền nói ngay: “Sau này còn về muộn như vậy thì không có cơm ăn đâu.”
Tô Trạm cho là bà cố ý, anh nhìn Tần Nhã: “Hai người ăn thật rồi à?”
“Anh chưa ăn à?” Tần Nhã nhìn anh rồi cười nói: “Anh về muộn như vậy, em nghĩ anh đã đi ăn cùng người khác rồi chứ.”
Trong lời nói của cô có hàm ý.
Tô Trạm nghe được ra hàm ý trong câu nói đó, anh cười hỏi: “Em sao vậy?”