Tông Triển Bạch dường như nghĩ ra điều gì đó, bước tới bế cô lên: “Muốn đi vệ sinh sao?”
Lâm Tử Lạp mím môi không nói gì.
Tông Triển Bạch khẽ cười: “Hiện tượng tự nhiên, anh cũng không chê bai em đâu, hơn nữa cơ thể của em, còn chỗ nào mà anh chưa thấy sao?”
Lâm Tử Lạp không biết là do xấu hổ hay quẫn bách mà khắp cả người đỏ bừng lên, đến cổ cũng ửng đỏ.
“Anh bỏ em xuống đi.” Lâm Tử Lạp cắn môi.
“Anh bế em vào.” Tông Triển Bạch không quan tâm đến lời từ chối của cô, cố chấp đặt cô ngồi lên bồn cầu: “Cần anh cởi giúp không?”
Lâm Tử Lạp không chịu nổi nữa!
“Anh ra ngoài!”
Tông Triển Bạch nghiêng đầu nhìn cô: “Cáu rồi à?”
Lâm Tử Lạp trừng mắt nhìn anh.
Anh cười: “Em giúp anh cởi, anh cũng muốn.”
Lâm Tử Lạp: “……”
Sao có thể mặt dày đến mức độ này chứ?
Lâm Tử Lạp cố ý ôm bụng: “Anh cố ý chọc tức em đúng không?”
Tông Triển Bạch lập tức thu lại vẻ trêu chọc, nghiêm túc hỏi: “Khó chịu sao?”
Giọng nói Lâm Tử Lạp nhẹ nhàng, dáng vẻ yếu ớt không thoải mái: “Ừm, em khó chịu, đều do anh chọc tức, anh còn làm loạn nữa, em sẽ tức giận thật đấy.”
Tông Triển Bạch biết cô ngượng ngùng, không tiếp tục trêu chọc cô nữa, đi ra ngoài đóng cửa lại, không yên tâm dặn dò: “Anh đứng ngoài cửa, xong thì gọi anh.”
Lâm Tử Lạp gật đầu.
Tông Triển Bạch đóng cửa lại, vẻ dễ chịu trên mặt cũng không còn, trước mặt Lâm Tử Lạp anh giấu kín cảm xúc của mình, chỉ là không muốn để cô suy nghĩ nhiều.
Anh rút điện thoại ra, nhắn tin cho Thẩm Bồi Xuyên, dặn anh ấy sắp xếp cho Trang Kha Nguyệt ở bệnh viện này, như vậy anh có thể thuận tiện thăm nom chăm sóc, Lâm Tử Lạp bây giờ không thể xuống giường, cũng sẽ không bắt gặp được.
Anh chắc chắn rằng Lâm Tử Lạp sẽ không biết được chuyện này.
Hơn nữa đây là bệnh viện tốt nhất trong nước, đưa đến bệnh viện khác anh cũng không yên tâm.
Rất nhanh sau đó có tin nhắn gửi lại, Thẩm Bồi Xuyên nhắn lại một chữ “Được”.
Lâm Tử Lạp rửa tay xong, bước tới mở cửa ra, đúng lúc thấy Tông Triển Bạch đang xem điện thoại.
“Xem cái gì vậy?” Lâm Tử Lạp nhìn vào điện thoại của anh.
Tông Triển Bạch cất điện thoại đi, bình tĩnh nói: “Xem tin tức thôi.”
Lâm Tử Lạp có chút nghi ngờ anh: “Thật sao?”
Tông Triển Bạch đưa điện thoại cho cô, cười nói: “Hay là, em thử kiểm tra xem, trong này có phụ nữ nào không?”
Lâm Tử Lạp nhìn anh chằm chằm: “Anh thích tìm thì tìm.”
Tông Triển Bạch biết cô sẽ không xem, nên mới đưa đến trước mặt cô: “Không xem thật sao? Trong này có lẽ thực sự có phụ nữ đó, bác sĩ nói, chúng ta ba tháng này không được sinh hoạt vợ chồng, anh sợ là anh chịu không nổi.”
Lâm Tử Lạp: “……..”
“Anh tìm phụ nữ, thì em đi tìm đàn ông…..”
“Em dám!”
Lâm Tử Lạp vẫn chưa nói hết lời, thì đã bị giọng nói lạnh lùng của Tông Triển Bạch cắt ngang.
Tông Triển Bạch bế cô lên, giả vờ hung dữ: “Em dám tìm đàn ông, anh đánh gãy chân em.”
Lâm Tử Lạp lẩm bẩm: “Là anh muốn tìm phụ nữ trước mà.”
Mấy lời lầm bầm của cô Tông Triển Bạch không nghe thấy, lúc đặt cô lên giường, anh hỏi: “Em nói cái gì?”