Sợ bà không tin, hắn lại bổ sung một câu: “Cô ấy rảnh thì sẽ tới, bà cứ yên tâm nghỉ ngơi cho khỏe.”
Bà nội cầm ngược lại tay của hắn, cho dù có ngàn lời nhưng giờ phút này cũng không thể nói ra miệng được, đành hóa thành tiếng thở dài.
Chỉ có thể cầu nguyện trong lòng, Tô Trạm và Tần Nhã đừng chia tay.
“Bà ngủ đi, con trông bà.” Tô Trạm như thể dỗ trẻ con, vỗ vỗ bà nội.
Nhà họ Tông.
Hai đứa bé về đến nhà, lập tức bóc lì xì ra, chắc là đến ngân hàng rút tiền, đều là tiền mới, lại có số seri liền nhau.
Lâm Tinh Tuyệt đếm một chút: “6666.”
Lâm Huệ Tinh đưa lì xì của mình cho anh trai: “Anh cũng đếm giúp em với.”
Lâm Tinh Tuyệt nhìn thoáng qua em gái, thở dài một hơi, dáng vẻ rất bất đắc dĩ, nhận lấy lì xì từ tay em gái: “Chắc chắn chúng ta nhiều như nhau.”
“Anh không đếm sao lại biết chúng ta nhiều như nhau?”
“Đây là quy tắc ứng xử, chúng ta là anh em nên không đối xử khác nhau được.”
“Anh cứ đếm giúp em đi.” Cô bé rất cố chấp.
Lâm Tinh Tuyệt không còn cách nào, đành đổ ra đếm.
Trong khoảng thời gian đợi Lâm Tinh Tuyệt đếm tiền, cô bé cảm thấy nhàm chán, cầm tiền trên ghế sofa mà Lâm Tinh Tuyệt đã đếm xong lên, chồng lên chơi, cô bé ngẩng đầu nhìn Lâm Tinh Tuyệt: “Anh ơi, anh có nhiều tiền như vậy, anh muốn tiêu như thế nào? Anh có mua quà tặng năm mới cho em không?”
Lâm Tinh Tuyệt liếc mắt nhìn em gái: “Anh muốn mua quà sinh nhật cho mẹ.”
Cô bé chớp mắt: “Đúng rồi, qua Tết là đến sinh nhật mẹ.”
Tông Triển Bạch đứng ở trước cửa sổ sát đất nghe thấy đối thoại của hai đứa trẻ, ánh mắt liếc tới, vừa nãy bọn trẻ nói đến sinh nhật của Lâm Tử Lạp à?
Lúc nào?
Sinh nhật của Lâm Tử Lạp vào hôm nào.
“Cậu sắp xếp xong rồi gọi lại cho tôi.”
Bên kia vâng dạ một tiếng, Tông Triển Bạch cúp điện thoại. Còn một ngày nữa là đến Tết. Hàng năm, công ty đều có tiệc tất niên, bởi vì năm nay Tông Triển Bạch có thời gian dài không ở công ty cho nên tiệc tất niên năm nay hơi muộn, mãi mới xếp được vào một ngày trước thềm năm mới.
Các chi nhánh công ty ở trong và ngoài nước cũng báo cáo tổng kết cuối năm.
Hắn vừa về đến cửa nhà, Quan Kình đã gọi điện thoại tới, báo cáo chuyện này cho hắn. Lâm Tử Lạp lên lầu, hai đứa bé ngồi trên sofa đếm tiền, Tông Khải Phong và Trình Dục Tú không ở nhà.
Hắn nhìn con trai, hỏi: “Mẹ con sinh nhật hôm nào?”
Lâm Tinh Tuyệt đếm xong tiền, đang định đưa cho em gái thì cậu bé ngẩng đầu lên nhìn Tông Triển Bạch, chớp chớp mắt, hai hàng mi dài khẽ rung rung: “Ba đến sinh nhật của mẹ cũng không biết, ba làm chồng kiểu gì vậy?”
Tông Triển Bạch “…..”
Hắn vậy mà lại nghẹn đến không nói nên lời, hừm, hắn cũng không phải một người chồng chuẩn cho lắm, kết hôn đến nay cũng đã 6 năm, qua ngày mai là bước sang năm thứ bảy, con cái cũng đã 6 tuổi rồi, thế mà còn chưa động phòng.
Hắn cũng không phải, không đủ tiêu chuẩn ấy chứ?
Không làm cho vợ mình “hạnh phúc”, đều là lỗi của hắn.
Bây giờ Lâm Tinh Tuyệt cũng đã chấp nhận hắn, nhưng mà, cậu bé cũng vẫn chưa quên hắn đã từng bỏ rơi cô, bây giờ muốn theo đuổi lại mẹ, nhất định phải rất cố gắng.
“Ba tự tìm đi.” Lâm Tinh Tuyệt rõ ràng là không muốn nói, khoanh tay trước ngực: “Con nói cho ba biết tin này, thời gian của ba cũng không còn nhiều đâu.”
Tông Triển Bạch nhướng mày, thời gian không còn nhiều?
Không lẽ là mấy ngày tiếp theo?
Tông Triển Bạch ngồi xuống, nhìn thẳng vào con trai: “Con có tin không, chỉ cần một câu ba cũng sẽ hỏi ra được?”