Đi tới bước đường này, cô hiểu rõ mình không bao giờ có thể quay trở về như trước kia được nữa.
“Đây không phải là em!” Bạch Hồng Phi không tin lòng cô sao có thể thay đổi nhanh như vậy, sẽ đối xử với anh tuyệt tình như vậy.
“Em còn nhớ em từng nói sẽ gả cho anh…”
“Đó là trước đây!” Trình Dục Tú cắt ngang lời anh, không chút chột dạ nhìn chằm chằm vào đôi mắt không theẻ tin được của anh, giống như đang tuyên bố lòng quyết tâm của cô: “Lúc em cần anh thì anh đang ở đâu? Em đến nhà tìm anh, mẹ anh sỉ nhục em như thế nào? Tại sao em lại phải nghe theo anh? Bạch Hồng Phi, em không còn yêu anh nữa rồi, không yêu, trước đây em nói yêu anh cũng là giả thôi, chẳng qua là vì anh là người của nhà họ Bạch mà thôi…”
“Anh không tin, anh không tin!” Bạch Hồng Phi lắc đầu lia lịa, Tông Khải Phong phòng bị, thời điểm anh xông tới liền né tránh nên anh bị ngã nhào về phía trước.
Anh không cam lòng, căm phẫn.
“Anh là ai?” Anh phẫn nộ nhìn Tông Khải Phong, ánh mắt gắt gao nhìn vào hai tay đang ôm chặt Trình Dục Tú, từng câu từng chữ: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi, anh mau buông cô ấy ra, ngay lập tức!”
Tông Khải Phong rất thông minh, từ trong cuộc đối thoại của hai người liền có thể tìm ra câu trả lời.
Biết rõ quan hệ của hai người.
Trình Dục Tú nhất định là gặp phải chuyện gì khó khăn, Văn Nhàn mới giúp đỡ cô.
Vì vậy cô mới đồng ý với Văn Nhàn, hoặc là hai người ngay từ đầu đã có giao dịch, cho nên cô xuất hiện ở trên giường của anh.
Mà người đàn ông này là người yêu cũ của cô.
Mới có một màn như thế này.
Bất kể là trước đây cô có bao nhiêu bạn trai, nhưng mà bây giờ trong bụng cô là cốt nhục của anh, anh không cho phép bất cứ người nào làm hại đến cô và cả đứa bé trong bụng cô.
“Hai người kết hôn rồi à?” Tông Khải Phong thản nhiên nói.
Một câu nói nhẹ nhàng lướt qua khiến cho Bạch Hồng Phi không nói ra lời, đúng vậy, bọn họ chỉ là quan hệ yêu đương nam nữ.
Từng đính hôn, cũng trong lúc anh không biết chuyện gì đã xảy ra thì đã bị hôn rồi.
“Mẹ anh đã tuyên bố, hôn ước của chúng ta đã bị hủy, anh và em đã không còn liên quan gì tới nhau nữa, anh đi đi.” Trình Dục Tú mắt nhìn sang hướng khác.
Cô cứ nghĩ rằng mình đủ mạnh mẽ, có thể đối diện với sự thất vọng của anh, ánh mắt đau khổ của anh, giờ phút này cô thấy mềm lòng.
Cô sợ nhìn vào mắt Bạch Hồng Phi bản thân sẽ không nhẫn tâm được.
Cô rất muốn nói câu xin lỗi.
Nhưng không thể nói ra.
Cô không thể cho anh hy vọng, như vậy anh sẽ càng thêm đau khổ.
“Anh thay mặt mẹ anh xin lỗi em. Dục Tú, em biết anh yêu em như thế nào đúng không?” Mắt anh đỏ rực, giọng nói cũng khàn khàn.
Trình Dục Tú buông tay đặt ở vai Tông Khải Phong ra, chợt nắm chặt, móng tay cắm sâu vào trong áo khoác của anh, Tông Khải Phong cảm thấy đau vai, nhưng anh không biểu hiện ra bên ngoài.
“Em không biết, nếu như anh yêu em thì sẽ không rời đi lúc em cần anh…”
“Anh biết nhà em xảy ra chuyện, mẹ anh đưa anh ra nước ngoài, còn cố tình làm cho anh không liên lạc được với em, đều do bà ấy cố ý tạo dựng nên, anh thật sự không biết, nếu như anh biết thì kể cả làm trái lời ý mẹ anh cũng sẽ giúp em vượt qua cửa ái khó khăn nhất, xin em hay tin anh.”
Anh từng câu từng chữ thành khẩn.
Trình Dục Tú biết tình cách của anh, lúc đó chắc chắn là anh không biết gì, nếu không nhất định anh sẽ không quan tâm.
Điều này cũng là lý do tại sao cô muốn đến gặp anh.
“Hôm nay em đến gặp anh là muốn nói với anh, chúng ta chia tay đi, anh cũng thấy em tìm được người em yêu rồi đó, anh ấy đẹp trai hơn anh, giàu hơn anh, hơn nữa còn yêu em hơn anh, không giống như anh lúc cần ngay cả người tìm cũng không thấy còn dám kiếm cớ.”
Từng câu từng chữ của cô như dao cứa, đâm làm người khác đau, cũng làm tổn thương chính mình.