Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi không rõ lắm.”Có rất nhiều bệnh đều cần phải trải qua siêu âm để xác định, bên trên hồ sơ chỉ thể hiện cần làm siêu âm mà không chẩn đoán là bệnh gì, nên sau khi kiểm tra xong thì bác sĩ dựa vào phiếu siêu âm mới có thể xác nhận.





“Đi thôi.” Cục trưởng Ngô nói, hiện tại tìm người trước đã.





Bệnh, anh ta hiện giờ đang hoài nghi Lăng Vi vốn dĩ không có bệnh.





Bọn họ đi đến trước phòng kiểm tra siêu âm thì thấy hai cảnh sát đang canh giữ trước cửa, trong lòng thoáng bình tĩnh một chút, may mà người còn đây nên sẽ không có chuyện gì nghiêm trọng.





“Vào đó từ khi nào, vẫn chưa kiểm tra xong sao?” Trưởng phòng giam hỏi.





Một người cảnh sát nói: “Đã vào được một lát, sẽ nhanh ra thôi.”





Lúc này, Tiểu Vương cầm thức ăn đi về phía bên này, nhìn thấy Cục trưởng Ngô thì đồ vật trong tay lập tức rớt xuống, quay người muốn rời đi, Nam Thành nhìn thấy lập tức tiến lên bắt cậu ta lại.





Tiểu Vương rất bối rối, nói năng lộn xộn: “Ngô, Cục trưởng Ngô…”





Cục trưởng Ngô không để ý, nhưng ánh mắt rất lạnh lùng nhìn cậu ta.





“Người kế tiếp.” Lúc này bên trong hô bệnh nhân kế tiếp nhưng lại không có người ra.





Nam Thành ném mạnh Tiểu Vương xuống đất rồi đi vào phòng kiểm tra, nhìn thấy bên trong chỉ có hai vị bác sĩ phụ trách kiểm tra mà không có người thứ ba.





Trưởng phòng giam theo vào cũng thấy thế thì hỏi: “Bệnh nhân vừa mới kiểm tra đâu rồi?”





“Bệnh nhân kia nói muốn đi nhà vệ sinh nhưng nãy giờ vẫn không thấy trở lại, chúng tôi chờ lâu nên đành gọi bệnh nhân tiếp theo.” Bọn họ đợi lâu vẫn thấy cô ta không trở lại nên đành gọi người kế tiếp.





“Nhanh lên, lập tức chặn tất cả lối ra.” Cục trưởng Ngô phân phó.





Trưởng phòng giam vừa đi vừa gọi điện thoại, Nam Thành cũng chạy ra ngoài.





Dựa theo lí do thoái thác của bác sĩ thì phỏng chừng cô ta đã chạy trốn, thời gian chạy trốn cũng không lâu.





Thế nhưng, trải qua ba giờ tìm kiếm vẫn không tìm được người.





Hai viên cảnh sát phụ trách trông coi, còn có Tiểu Vương, đều được đưa tới phòng thẩm vấn.





“Theo quy định bệnh nhân ngã bệnh muốn vào bệnh viện thăm khám thì cần có một người luôn theo sát bên, hai cậu không biết quy định này sao? Tại sao lại đứng mãi bên ngoài?”





Hai viên cảnh sát phụ trách trông coi đồng thời nhìn về phía Tiểu Vương, nói: “Anh ta nói là ngài phân phó rằng không cần theo sát trông coi.”





Tiểu Vương biết sự việc đã bại lộ, cả người đều ngồi liệt trên mặt đất.





Tiểu Vương đi theo bên cạnh Cục trưởng Ngô từ rất lâu, Cục trưởng Ngô rất tín nhiệm cậu ta, chưa bao giờ nghĩ sẽ xảy ra chuyện như thế này.





Ông ta đau lòng nhức óc.





“Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mặt Cục trưởng Ngô xanh xám, ông ta có một phần trách nhiệm trong việc này, dù sao Tiểu Vương cũng là do ông ta đề bạt mới tiến thân.





Hừ, lỗi do ông ta không biết nhìn người.





“Tôi nói thì chẳng lẽ thoát tội được sao?” Gương mặt Tiểu Vương âm u đầy chết chóc, cậu ta cũng không ngờ Lăng Vi sẽ chạy trốn.





“Cậu không nói thì tội càng nặng!” Cục trưởng Ngô tàn khốc: “Rốt cuộc cậu biết cô ta trốn đi đâu?”





“Tôi thật sự không biết.” Tiểu Vương tự giễu: “Đến bước đường này tôi sẽ không nói gì cả.”





Bản thân cậu ta giờ đây còn khó sống, cớ làm sao còn có thể bao che cho cô ta?





“Nếu tìm thấy người còn có thể, nếu không tìm thấy thì cậu chờ đó!” Cục trưởng Ngô gọi người: “Giam cậu ta lại.”





Sau đó nhìn sang hai người khác: “Cho hai cậu cơ hội lấy công chuộc tội, đi tìm bắt người cho tôi.”





Hai người nói vâng.





Một ngày trời Nam Thành và hai viên cảnh sát không thể tìm thấy người nên tối đến họ trở về lại bệnh viện.





Anh ta đi tới cửa thì nghe thấy bên trong có tiếng người nói chuyện, cửa phòng không có đóng lại, anh ta từ khe cửa trông thấy là Khâu Minh Diễm đang ngồi cùng Giang Tuấn trên xe lăn.





Đây là đã biết được Giang Mạt Hàn bị tai nạn xe cộ, rồi tận hai ngày sau khi tai nạn xe mới xuất hiện ở bệnh viện.





Nếu thật sự có quan hệ thì ngày đầu tiên đã lập tức tới rồi, dù sao tin tức đã đăng khắp báo đài, Hằng Khang lén lút thu mua cái xác không của Chứng khoán Lâm Hải, hao tổn vài tỷ nên tâm trạng không tốt mới bị tai nạn xe.





Đương nhiên những tin này là do truyền thông viết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK