Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 572:





Trước đây không phát hiện ra cô bé thích đồ vật lấp lánh như thế.





“Không được cầm thứ đó ra bên ngoài chơi, biết chưa?” Bây giờ chắc chắn không thể dỗ được. Đợi đến khi cô bé vui không còn say mê nữa thì sẽ cất đi cho nó.





Cô bé lại do dự, câu nói sẽ bị người khác cướp lấy, đánh trúng vào điểm yếu của cô bé, nếu bị cướp đi, nó sẽ mất món đồ.





Vẫn không nỡ từ bỏ nhưng lại đưa đến trước mặt Lâm Tử Lạp: “Mẹ ơi, mẹ giữ cho bọn con thì tốt hơn, đợi con lớn rồi trả lại con.”





Lâm Tử Lạp nhéo má cô bé: “Rất biết nghe lời, đúng là đứa con ngoan.”





Cô bé cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng bóc.





“Cậu chủ, cô chủ.” Bà Từ bước đến: “Ông chủ bảo hai người đến phòng sách.”





Lâm Tử Lạp bảo con gái đi chơi, quay đầu nhìn Tông Triển Bạch.





Hai người nhìn nhau, Tông Triển Bạch đáp một tiếng hờ hững: “Tôi biết rồi.”





Lâm Tử Lạp hơi lo lắng, Tông Khải Phong gọi họ chắc chắn là có chuyện, chỉ không biết là tốt hay xấu.





Tông Triển Bạch nắm vai cô: “Có anh ở đây.”





Cô cũng yên tâm hơn phần nào.





Đến cửa phòng sách, Tông Triển Bạch ngẩng đầu gõ cửa, một giọng nói phát ra từ bên trong, anh mới đẩy cửa đi vào cùng Lâm Tử Lạp.





Trong phòng sách chỉ có một mình Tông Khải Phong, ông đang luyện chữ, thấy họ vào ông đặt bút lông xuống, bảo họ ngồi.





“Hai đứa trẻ sắp đến tuổi đi học rồi, hai con tính thế nào? Thực ra Tông Khải Phong còn muốn hỏi, sao không cho hai đứa trẻ đi học mẫu giáo, để chúng làm quen với môi trường học tập, nhưng nghĩ đến việc bao nhiêu năm nay đều do một mình Lâm Tử Lạp chăm sóc hai đứa nhỏ, chắc chắn có nhiều điều bất tiện vì thế không hỏi.





Qua năm nay hai đứa đã sáu tuổi, nửa năm sau là có thể đi học, ông nghĩ, có thể đi học mẫu giáo, làm quen với môi trường học tập.





“Con đã sắp xếp xong rồi.” Tông Triển Bạch sớm đã nghĩ đến, hơn nữa đã sắp xếp xong từ năm trước.





Lâm Tử Lạp nhìn anh, sao không thấy anh nói đến?





Mấy ngày đón năm mới này không có cơ hội, vốn dĩ anh định hôm nay sẽ nói với cô, kết quả vì chuyện của Trang Kha Nguyệt nên không có cơ hội nói.





“Thornton?” Tông Khải Phong hỏi dò.





Giáo dục và môi trường của trường mẫu giáo này là tốt nhất, chủ yếu là Vạn Thành đầu tư, ông khá tin tưởng thầy cô ở đó, ông cũng có thể yên tâm khi hai đứa học ở đó.





Tục ngữ có câu, tình thân giữa ông cha và con cháu, cũng có lý, ông yêu thương hai đứa nhỏ còn hơn Tông Triển Bạch lúc đó.





Tông Triển Bạch ừm một tiếng.





Tông Khải Phong nói: “Hai đứa đi làm việc đi, sau này việc chăm sóc hai đứa nhỏ cứ giao cho ta.”





Ông biết Tông Triển Bạch bận, hình như Lâm Tử Lạp cũng có sự nghiệp riêng, chuyện chăm sóc hai đứa trẻ cứ giao cho ông với Trình Dục Tú.





Lo ngại về sự xa cách của Tông Triển Bạch với Trình Dục Tú, vì thế Trình Dục Tú không xuất hiện trong phòng sách, sợ Tông Triển Bạch không đồng ý.





Thực ra, quãng thời gian ở đây, ngoài việc không nói chuyện với Trình Dục Tú, nhưng không còn đối xử lạnh nhạt như trước kia nữa.





Anh không muốn bỏ qua mọi chuyện chỉ vì Văn Nhàn.





Lâm Tử Lạp đồng ý nghe theo sự sắp xếp của họ, cô không rõ tình hình trong nước, hơn nữa cô cũng yên tâm với sự sắp xếp của Tông Triển Bạch.





Đồng nhất ý kiến, cuộc nói chuyện lần này cũng khá vui vẻ, dù sao mục đích của họ cũng giống nhau, đều muốn tốt cho bọn trẻ.





Nói xong, Tông Triển Bạch và Lâm Tử Lạp rời khỏi phòng sách, lúc chuẩn bị lên tầng, chuông cửa bỗng reo lên.





Bà Từ ra mở cửa, Tô Trạm lảo đảo đứng trước cửa, không mặc áo khoác ngoài, chỉ mặc bộ vest mỏng, nồng nặc mùi rượu.





Bà Từ nhận ra anh, biết mối quan hệ của anh và Tông Triển Bạch, bà Từ quay đầu lại: “Cậu chủ, là cậu Tô, hình như uống say rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK