“Là nhà của ông nội cháu.” Trong tiềm thức của vú Vu, bà ấy đã cho rằng Lâm Tinh Tuyệt và Lâm Huệ Tinh là con của Tông Triển Bạch.
Bà ấy cảm thấy Lâm Tử Lạp không phải kiểu phụ nữ phóng đãng.
Nếu cô có đàn ông thì dây dưa với Tông Triển Bạch để làm gì?
Lâm Tinh Tuyệt hiểu rồi, đó là nhà của ba của gã đàn ông bạc tình kia.
Lần này cậu càng yên tâm hơn.
“Đúng rồi, vú Vu có biết tại sao lúc trước mami của cháu lại ly hôn với chú ấy không?” Cách xưng hô của Lâm Tinh Tuyệt đối với Tông Triển Bạch luôn là “chú”, “chú ấy”.
Bởi vì trong lòng cậu bé, Tông Triển Bạch là ba cậu, nhưng anh đã vứt bỏ cậu, mami và em cậu, anh không muốn nhận cậu.
Vì vậy cậu gọi bằng “chú”, “chú ấy”.
Mặt vú Vu cứng đờ, bà ấy hơi khó mở miệng khi nhớ đến thái độ của Tông Triển Bạch lúc ly hôn, dù sao Lâm Tinh Tuyệt cũng là một đứa trẻ, biết rồi chắc chắn sẽ khổ sở.
“Vú Vu nói cho cháu biết đi.” Lâm Tinh Tuyệt túm lấy tay áo của bà ấy và làm nũng: “Có được không ạ, xin vú đấy.”
Vú Vu thực sự bó tay với cậu bé: “Lúc ấy ba cháu có bạn gái… nên…”
“Chú ấy đã kết hôn mà còn có bạn gái á?” Lâm Tinh Tuyệt biết chắc chắn là lúc đó có lý do, nhưng không ngờ lại là ngoại tình, bạn gái gì chứ, chắc chắn là kẻ thứ ba.
Lâm Tinh Tuyệt thở phì phò: “Đàn ông chẳng phải thứ gì tốt đẹp cả.”
Vú Vu bị cậu bé chọc cười: “Cháu không phải đàn ông à?”
Lâm Tinh Tuyệt: “…”
“Cháu còn nhỏ, nhưng cháu sẽ không giống ba mà làm một gã đàn ông bạc tình, bỏ rơi vợ con.”
Vú Vu trợn to hai mắt, đứa nhỏ này biết Tông Triển Bạch là ba của mình ư?
Lẽ nào thật là Trang Kha Nguyệt và Lâm Tử Lạp giấu giếm Tông Triển Bạch?
Để trả thù năm ấy anh đã yêu cầu ly hôn, vậy nên dù có con cũng không nói cho anh biết?
“Cháu, cháu biết cậu ấy là ba của cháu ư?”
“Tất nhiên, chú ấy là chồng cũ của mami cháu thì chắc chắn là ba của bọn cháu, mami cháu cũng đâu có người đàn ông khác.”
Lâm Tinh Tuyệt nói một cách rất nghiêm túc và chắc chắn.
Vú Vu sờ đầu cậu bé: “Tiểu Hi là một cậu bé ngoan, khổ cho các cháu rồi.”
Có thể tưởng tượng ra một người phụ nữ nuôi hai đứa trẻ sẽ vất vả như thế nào.
“Bọn cháu không khổ, bọn cháu có mami và cả bà ngoại nữa.” Khuôn mặt của Lâm Tinh Tuyệt dần sụp xuống, trước đây có một người cậu nữa, nhưng bây giờ đã không còn.
Vú Vu thở dài một hơi: “Ba cháu sẽ đau khổ.”
Tất cả những việc lúc trước đều do anh làm, bây giờ biết con đã lớn như thế thì cũng không biết cảm thấy thế nào.
Coi như đó là quả báo vì anh đã vứt bỏ họ.
Không bao lâu sau, xe dừng trước nhà cũ nhà họ Tông, vú Vu ôm Lâm Tinh Tuyệt xuống xe.
Đứng trước tòa nhà, Lâm Tinh Tuyệt chớp mắt. Nơi này thật lớn, biệt thự cậu ở cũng lớn, nhưng nó khá khiêm tốn, nơi này có khí thế hơn nhiều.
Vú Vu nở nụ cười: “Để vú dẫn cháu vào.”
Lâm Tinh Tuyệt do dự, có phải mami không nói cho ba cậu biết vì vẫn còn giận ba hay không?
Cậu cứ đến như thế này, liệu mami có tức giận khi biết không?
“Nghĩ gì vậy?” Vú Vu nhìn thấy vẻ mặt bối rối của cậu bé bèn mỉm cười: “Đừng sợ, cháu là cháu của họ, chắc chắn họ sẽ thích cháu.”
“Thật không ạ?” Lâm Tinh Tuyệt hơi chờ mong.
Trái tim nhỏ đập thình thịch.
Cậu đã rất mong chờ người thân của mình, nhưng mọi thứ đến quá bất ngờ.
“Thật.” Vú Vu dắt tay cậu bé: “Đi thôi, chúng ta vào trong.”
Trên đường đi, Lâm Tinh Tuyệt cứ như bị mất hồn, đi theo bước chân của vú Vu như một con rối.
Nhấn chuông cửa, chú Phùng đang tưới hoa, nghe thấy tiếng chuông bèn bật theo dõi. Khi nhìn thấy vú Vu đứng ngoài cửa qua màn hình, ông ấy hơi sửng sốt, bởi vì từ sau khi bà chủ qua đời, Tông Triển Bạch đã dọn ra ngoài khi anh vẫn đang học cấp hai, bà ấy cũng đi theo để chăm sóc cho anh.
Tông Triển Bạch không quá thích trở về, vì vậy bà ấy cũng rất ít xuất hiện ở đây.
Tại sao bà ấy lại đột nhiên đến? Còn cậu bé bên cạnh bà ấy là ai?
Mặt mũi của đứa nhỏ này…
Chú Phùng mở khóa cửa, sau đó đặt bình nước xuống rồi đi đến phòng sách gọi Tông Khải Phong.”
Cốc cốc…….
Có tiếng gõ cửa, Tông Khải Phong không ngẩng đầu lên, tay vẫn tiếp tục viết, bình thản nói một tiếng vào đi.
Chú Phùng đẩy cửa ra: “Vú Vu tới rồi.”
Vú Vu?
Tông Khải Phong quên mất còn có sự tồn tại của người này.
Chú Phùng gợi nhắc: “Lúc bà chủ gả tới đây, mang theo một người giúp việc.”
Tông Khải Phong chợt nhớ ra, bình thản hỏi: “Bà ấy đến đây làm gì?”
“Không biết nữa, tôi thấy bà ấy dắt theo một bé trai.” Chú Phùng nhớ tới dáng vẻ của cậu nhóc đó, nét mặt vài phần nghiêm túc: “Đứa bé đó khả năng là của cậu chủ.”