Một người phụ nữ có thể khiến cho Tông Triển Bạch và cậu của anh ta trở mặt với nhau phải có sức thu hút lớn thế nào đây?
“Cậu chủ Cố, anh định làm thế nào?” Lão Tứ hỏi.
Lão Tứ là thuộc hạ cấp hai của Cố Bắc, thuộc hạ ngay dưới quyền của anh ta là người trợ lý, nhưng người trợ lý kia đã bị bắt, nên Cố Bắc đành phải dùng lão Tứ làm tay chân.
Cố Bắc cảm thấy bản thân hình như bị lợi dụng, suýt chút nữa anh ta đã bị liên lụy nên đành để lão Tứ theo dõi, điều tra Tông Triển Bạch.
Mặc dù chưa điều tra rõ được ân oán giữa Tông Triển Bạch và Văn Khuynh, nhưng anh ta đã điều tra ra được Lâm Tử Lạp
“Tao thật lòng muốn hợp tác với anh ta, nhưng anh ta lại lừa gạt và lợi dụng tao, suýt chút nữa tao đã bị cuốn vào, hại tao bị đại ca chửi cho như chó, thằng Cố Bắc này là thằng vô dụng như thế à?” Cố Bắc kéo môi, cởi áo vest ra, nhìn lão Tứ: “Cậu phải theo sát người phụ nữ của Tông Triển Bạch, tôi thấy người phụ nữ kia có vẻ rất có sức hút đấy, có thể khiến anh ta không cần đến cả cậu ruột của mình nữa.”
Lão Tứ nhìn xuống: “Vậy anh định làm thế nào?”
“Chi bằng bày một màn anh hùng cứu mỹ nhân?” Nụ cười của Cố Bắc đầy mùi âm mưu thâm độc.
Lão Tứ lập tức hiểu ngay, nếu như anh ta đoán biết được ý định của ông chủ thì làm sao có thể được ông chủ trọng dụng?
Anh ta suy nghĩ một lát, tính toán xong thì anh ta mở cửa xe bước ra, đi về phía Lâm Tử Lạp, đứng bên cạnh Lâm Tử Lạp.
Anh ta đứng rất gần, Lâm Tử Lạp đứng lui vào trong một chút, lão Tứ cũng đứng nhích theo vào, nhân lúc cô không chú ý thì tóm lấy cổ tay cô, cười đen tối: “Cô gái, cô muốn đi đâu? Để tôi tiễn cô nào!”
Lâm Tử Lạp sợ hãi đến mức mặt trắng bệch, cố gắng dùng sức giãy giụa thoát khỏi tay của anh ta, hét to: “Buông tôi ra!”
“Đừng kích động, tôi thấy cô có một mình, để tôi chờ với cô nào!” Gương mặt lão Tứ đầy vẻ thô tục, hèn mọn, anh ta giơ tay ra định ôm chặt lấy cô.
Lâm Tử Lạp cố gắng lui người lại để tránh cánh tay lợn xề của anh ta, cô cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh, cô chỉ có một mình, nên không dám một mình đối chọi với anh ta, dù sao thì sức lực của nam nữ với nhau cũng chênh lệch đáng kể, nếu như cô làm gì mạnh quá thì sợ rằng sẽ làm bị thương đến đưa trẻ trong bụng. “Anh buông tôi ra, nếu không tôi kêu lên đấy.”
“Cô lọt được vào mắt tôi là vinh hạnh cho cô đấy, đi với tôi nào…” lão Tứ cố gắng lôi cô đi, lúc này Cố Bắc bất ngờ xuất hiện, đạp văng lão Tứ, để diễn vở kịch cho tròn vai, Cố Bắc dùng lực đạp mạnh lão Tứ.
Lão Tứ bị đạp lùi về sau mấy bước, Cố Bắc xuất hiện hiên ngang, mang đầy vẻ căm thù cái ác, tóm lấy lão Tứ rồi giáng cho anh ta một quyền: “Loại người như anh làm ô uế cái xã hội này.”
Cố Bắc đánh thật, làm cho lão Tứ vô cùng đau đớn, nhưng ngoài miệng anh ta vẫn kêu gào ầm ĩ: “Mày có biết tao là ai không? Mày dám đụng vào chuyện của tao à?”
“Tôi không biết anh là ai, nhưng anh làm xằng làm bậy trước mặt tôi thì tôi không tha cho anh đâu.” Nói rồi, Cố Bắc cho lão Tứ một đấm, nhưng có điều cú đấm này hoàn toàn không có lực.
Cố Bắc nháy mắt ra hiệu cho lão Tứ, để anh ta đấm lại Cố Bắc.
Anh ta bị thương làm cho Lâm Tử Lạp mềm lòng, trong lòng cô cũng vì thế mà thấy cảm kích, như vậy việc tiếp cận với cô cũng trở nên thuận lợi hơn.
Người phụ nữ của Tông Triển Bạch à?
Hôm nay anh ta phải xem xem rốt cuộc người phụ nữ này dùng chiêu trò gì để quyến rũ đàn ông, để quyến rũ được cả gã lạnh lùng như băng như Tông Triển Bạch.
Nếu như cắm được cái sừng lên đầu Tông Triển Bạch thì càng tốt.
Thêm nữa, anh ta cũng chưa từng chơi qua phụ nữ có thai.
Lão Tứ không dám, mãi không dám ra tay với Cố Bắc.
Cố Bắc trừng mắt nhìn anh ta, để anh mau chóng ra tay, không chần chừ lãng phí thời gian nữa. Lão Tứ nuốt nước bọt, nhắm mắt lại đấm một cái vào mặt Cố Bắc.
Cố Bắc bị đấm lùi về sau một bước, lão Tứ nhân lúc này định co chân chuồn đi, kế hoạch phát triển đến đây đã đủ để Cố Bắc và Lâm Tử Lạp tiếp cận được nhau, nếu như tiếp tục dây dưa lằng nhằng thì sẽ làm mọi to chuyện, làm mọi việc không dễ giải quyết nữa.
Nhưng điều anh ta không dự liệu tới được là khi anh ta vừa quay người, thì đã bị đá một cú ngay ngực, anh ta dập mông ngã ngửa ra đất.
Thiệu Vân nhấc kính râm lên, tức giận đùng đùng: “Thằng ranh con, mày muốn chết à?”
Lão Tứ ngây ra không hiểu gì, anh ta bị đạp ngay ngực, đau đớn vô cùng, anh ta ấm ứ một hồi lâu rồi mới nói được.
Thiệu Vân cũng không ngờ được là lại có một kẻ bất ngờ xuất hiện đến giành công lao với ông ta.
“Đưa anh ta lên đồn công an thôi.” Lâm Tử Lạp nhàn nhạt nói.
Trong lúc Cố Bắc và Lão Tứ giằng co với nhau, cô đã gọi điện cho Thiệu Vân và cũng báo luôn cảnh sát.