Trong đầu nhanh chóng xẹt qua một khuôn mặt giống hệt người đàn ông này, khi cô xảy ra tai nạn xe, chính là khuôn mặt mày, lái xe tải xông về phía cô.
Cô còn nhớ rõ cảnh tượng chấn động kinh hoàng lúc đó, đến giờ trong lòng vẫn còn hơi sợ hãi, vì thế nên cô nhớ rất rõ ràng.
Sau khi cảnh sát điều tra, kết luận được đưa ra là xe tải mất lái, dẫn tới tai nạn.
Tai nạn xe lần đó, lái xe taxi mất mạng, cô bị thương.
Lái xe không phải người chịu trách nhiệm chính, nhưng cũng phải chịu trách nhiệm tương đương.
Vì cô bị thương nên Hà Khiếu Thiên dẫn cô ra nước ngoài, chuyện về sau cô cũng không rõ nữa.
Mặc dù nói phanh xe không ăn, nhưng là một lái xe, vậy mà anh ta lại đâm về phía xe của người khác, không hề có bất kỳ hành động kêu cấp cứu để giảm thiệt hại nào.
Chỉ một điểm này đã khiến người khác không có hảo cảm.
Chỉ là cô thấy kỳ lạ, lái xe như này còn có thể lái taxi sao?
“Cô gái, không đi xe sao?” Người đàn ông hỏi cô một câu, dường như không có chút ấn tượng nào.
Không những Lâm Tử Lạp sầm mặt lại, mà giọng nói cũng trở nên rất lạnh lùng: “Người như anh, còn có thể lái taxi?”
“Này, cô có ý gì thế?” Vu Đậu Đậu thấy rất kỳ lạ, anh ta chỉ chèo kéo khách làm ăn, không đi xe thì thôi, sao phải nói những lời tổn thương người khác như thế?
Lâm Tử Lạp không muốn so đo chuyện cũ trước kia, dù sao cô và các con đều không có chuyện gì, nhưng người như này, rất buồn nôn.
Cô không để ý anh ta, đi dọc ven đường tiếp.
Vu Đậu Đậu tức giận, lái xe đi theo cô: “Này, vừa rồi cô có ý gì? Nói rõ xem, tôi cũng không quen cô, cô tùy tiện đánh giá một người như thế, không cảm thấy rất không lịch sự sao?”
Lâm Tử Lạp nhíu mày, cô không tính toán, anh ta còn bám mãi không buông?
Cô dừng chân lại: “Chuyện trước kia tôi không muốn nhắc, làm phiền anh đừng đi theo tôi nữa, OK?”
Nói xong, Lâm Tử Lạp đi nhanh hơn.
Còn Vu Đậu Đậu đang lái xe lại đạp mạnh chân phanh, ngây người nhìn Lâm Tử Lạp đi xa dần.
Nghe giọng điệu của cô, hình như là quen anh ta, nhưng anh ta không hề quen cô.
Hơn nữa, thái độ và dáng vẻ tức giận khi nói chuyện của cô, đều chứng minh là cô quen anh ta.
Lẽ nào cô quen người anh trai đã mất của anh ta?
Vu Đậu Đậu cắn chặt răng, lái xe chầm chậm đi theo sau Lâm Tử Lạp.
Muốn thăm dò thực hư.
Giữa đường, Lâm Tử Lạp vẫy một chiếc xe đi đến cửa hàng.
Không để ý có người đi theo mình.
Lâm Tử Lạp đã xem địa điểm và phương án sửa sang cửa hàng từ khi ở nước A, giờ qua đây chẳng qua là để xem xét thực tế, hiện giờ đã sửa sang gần xong rồi.
“Cô Lâm.” Tạ Na đi tới, đưa bản thiết kế cho cô xem.
Địa điểm là ở khu phồn hoa của thành phố B, mặc dù phu nhân Willian mở chi nhánh do chịu người khác ảnh hưởng, nhưng dù sao đây cũng là tâm huyết cả đời của bà, vì thế sẽ không qua loa cho xong.
Cho dù là chọn địa điểm, sửa sang, đều đã suy nghĩ thấu đáo sau khi điều tra thị trường.
“Tất cả mọi thứ đều là đặt mua, có thể sẽ muộn một chút, nhưng cũng sẽ không quá muộn, chắc là tuần sau có thể đến hết.” Tạ Na nói.
Lâm Tử Lạp gật đầu: “Khoảng thời gian này,vất vả cho cô rồi.”
Chuyện bên này căn bản đều là do Tạ Na làm.
“Không có gì.” Tạ Na cười.
Năm đó, cô bị LEO từ chối, là Lâm Tử Lạp giữ cô lại, nhờ thế cô mới có thể ở lại LEO.
Hiện giờ, mặc dù nói cô là trợ lý của Lâm Tử Lạp, nhưng cũng học được rất nhiều thứ.
Hơn nữa, Lâm Tử Lạp đối xử với cô rất tốt, không hề keo kiệt mà truyền đạt kinh nghiệm cho cô, giúp đỡ cô rất nhiều.
“Ở đây có tôi rồi, cô ngồi máy bay lâu như thế, chắc chắn là đã rất mệt, cô về nghỉ ngơi đi, ở đây có tôi trông coi rồi.”
Lâm Tử Lạp nghĩ một chút: “Vậy được, tôi về trước, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.”
Hai đứa nhỏ vừa tới một nơi xa lạ, không biết có quen hay không.
Lâm Tử Lạp đi ra khỏi cửa hàng, vừa về nên cô còn chưa có xe, giờ chỉ có thể bắt xe hoặc đi bộ, cô đứng bên đường, chờ xe.
Vu Đậu Đậu đi theo cô đến đây, thấy cô đứng một mình bên đường, liền lái xe tới dừng trước mặt cô.
“Cô gái, có phải cô quen anh trai tôi không?”
Khi nhìn thấy anh ta, sắc mặt Lâm Tử Lạp liền đen lại, người này đi theo cô?
“Anh đang nói cái gì thế?” Giọng nói của Lâm Tử Lạp rất không vui.
Vừa về, đã trùng hợp gặp người khiến cô không vui, hơn nữa còn theo dõi cô.
Tâm trạng có thể tốt sao?
Vu Đậu Đậu không tức giận vì thái độ của Lâm Tử Lạp, rất kiên nhẫn giải thích: “Dáng vẻ của cô vừa rồi giống như là quen tôi, quả thật là tôi chưa từng thấy cô, người cô nói chắc chắn không phải là tôi, có khả năng là anh trai tôi, 6 năm trước anh trai tôi đã chết rồi, nói là tự sát, nhưng tôi phát hiện anh ấy không phải tự sát.”
Lâm Tử Lạp lùi về sau một bước: “Anh trai anh?”
Cô cảm thấy rất hỗn loạn.
Chết rồi?
Lái xe đâm vào cô năm đó đã chết rồi?
Vu Đậu Đậu sợ cô không tin, lấy ví tiền ra, bên trong có ảnh chụp chung của anh ta và anh trai, anh ta lấy xe, đưa cho Lâm Tử Lạp: “Cô nhìn xem, bên phải là tôi, bên trái là anh trai tôi.”
Lâm Tử Lạp duỗi tay nhận lấy, cô nhìn tấm ảnh rồi lại nhìn Vu Đậu Đậu, thật sự là rất giống.
Anh ta và anh trai rất giống nhau, giờ nghĩ kỹ lại, người lái xe tải giống anh trai anh ta hơn một chút.
“Anh trai anh chết rồi?” Lâm Tử Lạp hơi bất ngờ, hỏi.
Nhắc tới người anh trai đã mất, tâm tình của anh ta không thoải mái như vừa rồi, nghiêm túc gật đầu: “Anh ấy bị bệnh nhiễm trùng đường tiểu, phải mất rất nhiều tiền chữa bệnh, nhà chúng tôi không có nhiều tiền như thế, vì thế căn bản không còn hy vọng, nhưng anh ấy bỗng đăng trên trang cá nhân một dòng nhật ký, anh ấy có tiền rồi, còn kèm theo một tấm ảnh tôi là người giàu, nhưng một người như thế, bỗng nhiên lại tự sát, cô cảm thấy có kỳ lạ không?”
Đây là khúc mắc trong lòng anh ta, vẫn luôn điều tra, nhưng không tìm được chứng cứ xác thực.
Phản ứng của Lâm Tử Lạp khiến anh ta cảm thấy đã tìm được điểm đột phá.
“Đăng một tấm ảnh có tiền, rồi tự sát, đúng là kỳ lạ.” Theo lý mà nói, có tiền chữa bệnh là có hy vọng, có hy vọng sống tiếp, sao lại chọn cách tự sát chứ?
Điều này đúng là khiến người khác khó hiểu.
Thế nhưng chuyện này không có quan hệ gì với cô, cô đưa tấm ảnh cho Vu Đậu Đậu: “Xin lỗi, chuyện này không có liên quan gì tới tôi.”
Vu Đậu Đậu nhận lấy tấm ảnh, nhét vào trong ví, biết là chuyện này không vội được: “Cô muốn đi xe không? Tôi chở cô.”
Lâm Tử Lạp từ chối: “Không cần.”
“Cô đứng bên đường không phải là vì chờ xe sao?”
Lâm Tử Lạp đứng tim không động đậy.
“Tôi không phải người xấu, cũng không lừa tiền xe của cô.” Vu Đậu Đậu nói chân thành.
Lâm Tử Lạp do dự một lát, nhìn anh ta không giống người xấu, liền mở cửa xe ngòi vào.
Vu Đậu Đậu hỏi: “Đi đâu?”
“Cảng Kim Sắc.” Lâm Tử Lạp trả lời.
Vu Đậu Đậu không nhắc tới chuyện anh trai anh ta nữa, mà tự giới thiệu mình: “Tôi tên là Vu Đậu Đậu, cô gọi tôi là Đậu Đậu là được.”
Lâm Tử Lạp không hề để ý, cảm thấy anh ta quá nhiệt tình.
“Khụ, có phải tôi quá đường đột không?” Nói xong, anh ta cũng cảm thấy, mới lần đầu gặp mặt, nói quá nhiều, không phải là rất tốt, nhưng anh ta muốn để lại một ấn tượng tốt cho Lâm Tử Lạp, làm rõ ân oán giữa cô và anh trai anh ta, vì sao cô lại tức giận như thế.
Hai nơi này rất gần, cũng chỉ lái xe có 5-6 phút.
Đến nơi, Lâm Tử Lạp trả tiền rồi xuống xe.
Vu Đậu Đậu gọi cô lại: “Có thể làm bạn với cô không?”
“Chúng ta không quen, tôi không thích kết bạn với người khác, xin lỗi.” Lâm Tử Lạp từ chối dứt khoát.
Vu Đậu Đậu không từ bỏ, mở cửa xuống xe, muốn đuổi theo Lâm tử Lạp, bỗng bị người khác ngăn lại: “Làm gì đó? Biết cô ấy là ai không?”
“Anh là ai?” Vu Đậu Đậu nhìn chằm chằm người đàn ông chắn trước mặt.
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là, anh không thể có ý nghĩ linh tinh, nhớ chưa?” Quang Kình cảnh cáo.
Lâm Tử Lạp nghe thấy giọng của Quang Kình, xoay người, sắc mặt liền đen lại.
“Cô Lâm.” Tốc độ trở mặt của Quang Kình còn nhanh hơn lật sách, nở nụ cười đi về phía cô: “Tổng giám đốc Tông muốn gặp cô.