“Năm trước cũng không đón năm mới cùng nhau.” Tông Triển Bạch cởi áo khoác giúp Lâm Tử Lạp, bảo cô vào phòng.
Lâm Tử Lạp không nghe lời anh đi vào phòng, mà nhìn Tông Triển Bạch rồi nói: “Hay là chúng ta đi đi.”
Cô nói thêm: “Tiểu Hi, tiểu Nhụy luôn mơ ước có một gia đình hoàn chỉnh, em vẫn chưa cho chúng, bây giờ chúng có thể có, chúng ta không nên lấy đi cơ hội của chúng, anh thấy đúng không?”
Lâm Tử Lạp biết Tông Triển Bạch không thích Trình Dục Tú, nếu cô không lấy hai đứa trẻ ra để nói chuyện thì chắc chắn sẽ không thuyết phục được anh.
Tông Triển Bạch nhếch môi.
Lâm Tử Lạp tiếp tục nói: “Em biết anh không thích bà ấy, nhưng anh không cũng thể cấm hai đưa trẻ sum họp với ông nội của chúng.”
“Đúng vậy, ông chủ cũng cao tuổi rồi, vốn dĩ nên hưởng thụ niềm vui thú của gia đình, năm trước một mình cậu không muốn về nhà, ông chủ cũng không cưỡng ép cậu, nhưng năm nay thì khác.” Chú Phùng hùa theo.
Tông Triển Bạch vẫn không nói gì.
Lâm Tử Lạp thở dài một hơi, người đàn ông này sao lại bảo thủ thế chứ?
“Vậy chúng ta hỏi ý kiến của hai đứa, để chúng tự ra quyết định? Có đi qua đó hay không?” Lâm Tử Lạp cố ý nói.
Bởi vì cô biết, hai đứa trẻ chắc chắn sẽ đồng ý qua đó, bởi vì chúng có tình cảm với Tông Khải Phong, hơn nữa hai đứa trẻ mơ ước có một gia đình đầy đủ ba, mẹ, ông, bà.
Càng thiếu thứ gì thì lại càng khao khát có được thứ đó.
Từ nhỏ chúng đã thiếu rất nhiều tình yêu thương.
Bây giờ mặc dù không thể bù đắp thiếu sót hồi nhỏ, nhưng có thể để chúng cảm nhận được không khí và sự ấm áp trong gia đình bình thường.
Đón năm mới chính là thời điểm thích hợp.
Cả nhà sum họp.
“Anh đồng ý đi.” Lâm Tử Lạp kéo tay anh.
“Nếu anh không đồng ý thì sao?” Anh khẽ nheo mắt lại.
Thái độ của Lâm Tử Lạp nằm ngoài dự đoán của anh.
Cô luôn miệng nói là vì con, nhưng anh cảm thấy cô rất muốn thuyết phục anh đi.
Hơn nữa, dương như cô không hề ghét Trình Dục Tú.
Cô vẫn luôn đeo chiếc vòng mà Trình Dục Tú tặng.
Hai tay anh nắm chặt lại.
Lâm Tử Lạp cắn môi, bỗng hạ quyết tâm: “Nếu anh không đồng ý, sau này em sẽ không sinh con cho anh nữa.”
Nói xong liền đi.
Chú Phùng ngây người ra, cười ha hả, chú cảm thấy rất thích tính khí của cô chủ.
Chẳng ai dám nổi cáu uy hiếp trước mắt cậu chủ, cô là người đầu tiên.
Tông Triển Bạch lạnh lùng liếc nhìn, chú Phùng lập tức im lặng, đến ánh mắt cũng không dám nhìn lung tung.
“Cái đó…..”
“Ngày mai tôi sẽ dẫn người qua đó.” Tông Triển Bạch lạnh lùng nói, sau đó nhìn chú ấy: “Muộn rồi, chú mau về đi.”
“Được.” Tông Triển Bạch đồng ý rồi, chú Phùng thấy rất vui, về cũng dễ ăn nói, chủ yếu là chú cảm thấy rất thú vị.
Lâm Tử Lạp lại uy hiếp được Tông Triển Bạch.”
Tông Triển Bạch về phòng, Lâm Tử Lạp ngồi trên mép giường, quay lưng lại với anh.
“Về rồi sao?”
Tông Triển Bạch đứng ở bên cạnh cửa, không bước vào, im lặng nhìn dáng người phía sau của cô, cuối cùng vẫn không hỏi rõ, có phải giữa cô và Trình Dục Tú có bí mật gì không.