Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi rất muốn ra ngoài chăm sóc con gái, nên mới… Tôi biết tôi sai rồi, không nên phạm phải sai lầm như vậy.”





Trong lòng Thẩm Bồi Xuyên cũng đoán được tâm tư của bà ta, đại khái là lo cho con gái duy nhất của mình.





“Một đứa con gái không có chỗ dựa, lại không có chống lưng, sống ở thành phố này không dễ dàng, phải nỗ lực hơn người khác rất nhiều mới có thể sống được. Nếu như bà đầu thú, sau này con gái bà tốt nghiệp tôi sẽ tìm việc cho con bé. Nuôi sống bản thân không vấn đề, tôi nói được làm được, cũng có thể lập chứng từ.”





Bà ta nhìn Thẩm Bồi Xuyên, lời nói của anh chạm đến đáy lòng bà ta. Bà ta không muốn con gái về nhà cũ, chuyện bà giết chồng mình, trong nhà ai cũng biết. Người khác chắc chắn còn chỉ trỏ nói mẹ con bé là kẻ giết người.





Trong tay Thẩm Bồi Xuyên có chứng chứ, bà ta không thừa nhận cũng vô dụng. Bà ta thấy anh cũng không phải người xấu, bà không còn lựa chọn nào khác.





“Tôi tin cậu, không cần chứng từ gì cả, chỉ hi vọng nếu sau này con bé gặp khó khăn, cầu xin các người hãy giúp con bé, đừng để nó đi sai đường.” Bà ta sao lại không biết, một đứa con gái sống ở xã hội này khó khăn thế nào.





Chỉ cần không cẩn thận là có thể đi sai đường.





Đương nhiên bà tin con gái mình, nhưng chuyện mai sau, ai có thể nói rõ được chứ.





Nhỡ như gặp phải chuyện gì khó khăn, đến cả một người thân cũng không có, con bé phải dựa vào ai?





Thẩm Bồi Xuyên rất thẳng thắn: “Tôi cũng không phải người ở đây, có được sự tin tưởng của bà, cũng rất cảm ơn sự thẳng thắn của bà, nếu như sau này con bé gặp phải khó khăn, hoặc chuyện gì cần đến tiền, tôi nhất định sẽ giúp.”





“Cảm ơn, cảm ơn.” Bà ta gập người xuống.





Thẩm Bồi Xuyên đỡ lấy bà ta: “Tôi hy vọng chuyện chúng ta gặp nhau bà sẽ không nói với bất kỳ ai, cứ như bình thường, có được không?”





Tạm thời không thể đánh rắn động cỏ.





Bà ta gật gật đầu.





Thẩm Bồi Xuyên quay sang nhìn Tông Triển Bạch: “Xem ra là hắn ta.”





Người họ Hàn đó là người của Trần Thanh.





Tông Triển Bạch không nói gì xoay người đi, Thẩm Bồi Xuyên nói với người bên ngoài: “Đưa bà ta về đi, bỏ mấy người đi, đừng để người khác biết.”





Nói xong đúng lúc chuẩn bị đi thì bà ta đứng ở cửa nhìn anh: “Con gái tôi học năm nhất ở Thanh Hoa, tên là Tang Du.”





Bà ta đến gần, lấy ra mấy trăm tệ trong túi đưa cho anh, đây là tiền con gái bà đưa cho, thực ra cũng không tiêu đến tiền nên tích góp lại một ít.





Bà biết cuộc sống bên ngoài kia của con gái không hề dễ dàng.





“Phiền anh đưa lại cho con gái tôi.” Bà đưa cho Thẩm Bồi Xuyên.





Bà không biết bản thân mình có thể tạm biệt con không.





Bà biết, cho dù là người nhìn bà, hay là hai người vừa rồi đều không phải người đơn giản, bản thân sợ ác giả ác báo.





Ánh mắt bà ta cầu xin: “Và đừng nói cho con bé biết chuyện tôi làm.”





Thẩm Bồi Xuyên nhận lấy: “Được, tôi sẽ không nói, tiền cũng sẽ đưa cho cô ấy.”





“Cảm ơn cậu.”





Thẩm Bồi Xuyên gật đầu, rồi nói với người đã sắp xếp cho anh cuộc gặp này: “Rảnh thì cùng đi uống.”





“Được, mau đi đi, tránh bị người khác nhìn thấy.” Người đó thúc giục.





Thẩm Bồi Xuyên đi ra, Tông Triển Bạch đã lên xe, anh mở cửa ngồi vào ghế phụ: “Bây giờ cậu định thế nào?”





Lấy chứng cứ trong tay ra xem, Trần Thanh đã lợi dụng Hà Văn Hoài để đạt được mục đích chia rẽ Tông Triển Bạch và Lâm Tử Lạp.





Anh lạnh nhạt nói: “Bị quỷ ám rồi.”





Anh nhìn Tông Triển Bạch, nói: “Trông xinh đẹp, cũng chưa chắc là chuyện tốt, xem ra cũng nhiều rắc rối, rõ ràng biết cậu đã có vợ. Còn tranh cướp con gái với cậu, hừ hừ!”





Tông Triển Bạch không quan tâm anh ta, lái xe đi.





“Tuy nhiên nói thẳng ra, cậu định làm gì?” Thẩm Bồi Xuyên nghiêm túc hỏi.





Chuyện này không phải chuyện vừa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK