Giọng điệu của Cố Bắc có vẻ không tốt lắm: “Nếu thành phố B có nơi giấu được người thì tôi còn tìm chị làm cái gì?”
Bà Diêu không lớn lên ở nhà họ Cố, Cố Bắc lại là đứa con trai duy nhất trong nhà, từ nhỏ đã được ba mẹ nuông chiều nên trừ việc có kha khá cảm tình với chị cả được nuôi lớn trong nhà ra thì gã hoàn toàn không có bất kỳ tình cảm gì với mấy người chị khác. Lúc gã nói chuyện cũng không biết tôn trọng, chỉ cảm thấy việc người ta giúp gã là điều đương nhiên.
Bà Diêu nghe cách nói của Cố Bắc cũng rất khó nghe, trong lòng không vui nhắc nhở: “Chị là chị của em.”
“Tôi biết, nếu không thì tôi cũng sẽ không tìm chị rồi.” Cố Bắc nói như đây là chuyện thường tình.
Bà Diêu nhắm mắt lại thở dài trong lòng, tên Cố Bắc này hoàn toàn không muốn hiểu ý của bà. Trong mắt gã người thân chỉ dùng để ‘lợi dụng’, hoàn toàn không có tình cảm tình thân, cũng không cần phải tôn trọng.
“Không giấu được người ở thành phố B thì giấu ở thành phố Bạch. Nếu em đồng ý thì ngày mai gặp mặt thương lượng, không muốn thì việc này coi như xong, trong nhà chị chắc chắn không thể cho em giấu người được.”
Bà Diêu tỏ rõ thái độ của mình.
Đứa em trai này thật sự khiến bà ta muốn thích cũng không thích được, không muốn có nhiều giao thiệp. Nếu không phải vì nhớ lấy tình cảm ruột thịt cùng một mẹ sinh ra thì bà thật sự không muốn lo chuyện của nó. Cố Bắc muốn nổi giận nhưng bây giờ gã đã đến bước đường cùng, nếu không thì gã sẽ không nghĩ tới chuyện muốn giấu người trong nhà chị gái. Người của Thẩm Bồi Xuyên giám thị gã suốt hai mươi bốn giờ, gã hoàn toàn không có tự do. Nếu như tiếp tục như thế thì sớm muộn gì hành tung của Lão Tứ cũng sẽ bị bại lộ.
Bây giờ gã hoàn toàn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đồng ý.
“Được thì được nhưng mà thành phố Bạch là chỗ nào? Có an toàn thật không?” Cố Bắc vẫn còn lo lắng, sao gã chưa bao giờ nghe nói tới một nơi như thành phố Bạch nhỉ?
Bà Diêu: “…”
“Thành phố Bạch là một nơi nhỏ bé, chị đã đề xuất cho em thì sẽ chắc chắn là an toàn, em không tin thì chị cũng không còn cách nào khác.” Bà Diêu nói xong chỉ muốn cúp điện thoại.
Cố Bắc vội nói: “Được, ngày mai tôi phải cho người đưa Lão Tứ đến chỗ của chị à?”
Bà Diêu không trả lời ngay mà vừa đưa điện thoại cách xa tai vừa dùng tay che microphone lại, sau đó nhìn về phía Bạch Dận Ninh hỏi: “Nó bảo ngày mai đưa người tới, cậu thấy có được không?”
Bạch Dận Ninh gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Con sẽ sắp xếp người lái xe tới đón người đi từ chỗ này.”
“Vậy được rồi, tôi nói với nó để nó đưa người tới.” Bà Diêu lại đặt điện thoại về bên tai nói với Cố Bắc: “Ngày mai em cứ đưa người tới đi.”
“Được.” Nói xong bên kia cũng cúp điện thoại.
Bà Diêu nhìn cuộc điện thoại kết thúc thì nhíu mày, ngay cả một câu cảm ơn khách sáo cũng không thèm nói mà đã cúp máy thẳng. Chưa bàn đến việc gã tôn trọng người chị gái này thế nào nhưng ngay cả phép lịch sự tối thiểu cũng chả có.
“Nếu mẹ đã không thích thì đợi xong chuyện này rồi nói rõ với gã ta đi, sau này đừng có lui tới nữa.” Bạch Dận Ninh nhìn ra được bà Diêu rất không hài lòng về người em trai này.
“Tôi biết rồi, mau đi nghỉ ngơi thôi, trễ lắm rồi.” Bà Diêu nói.
Bạch Dận Ninh vâng một tiếng rồi tự đi xe lăn đi về phía phòng mình.
Trong biệt thự, Lâm Tử Lạp ngủ rất say, Tông Triển Bạch không gọi cô dậy, sau đó là do cô đói nên mới tỉnh lại. Lúc tỉnh lại thì phát hiện đã đến mười hai giờ, cô trở mình dụi mắt hỏi: “Tại sao anh không gọi em dậy?”
Tông Triển Bạch ôm cô: “Anh thấy em ngủ say quá nên không nỡ đánh thức em.”
Lâm Tử Lạp: “…”
“Trễ thế này rồi còn gì ăn không?” Cô ai oán vén chăn xuống giường, trên người vẫn mặc bộ váy ban ngày. Lúc trước ở trong phòng tắm bị Tông Triển Bạch lôi kéo quần áo không chỉnh tề nên cổ áo cũng rơi xuống trên cánh tay, trên ngực còn in lại vết hôn đỏ của anh.
Cô kéo quần áo che ngực lại, dưới thân vô cùng khó chịu. Sau khi xong việc cô không tắm mà đã đi ngủ luôn, cảm giác ẩm ướt dinh dính kia vẫn còn đó. Cô lấy nội y sạch sẽ và áo ngủ trong ngăn tủ ra đi vào phòng tắm tắm rửa. Lâm Tử Lạp xả một bồn nước ấm lớn để đi tắm, sau khi ngâm người xong mới có tinh thần lại, tắm xong đã là nửa tiếng sau. Cô sấy khô tóc, mặc xong quần áo đi ra thì trên giường đã không có người, cô đi ra ban công cũng không nhìn thấy Tông Triển Bạch nên đành đi xuống lầu. Thời gian này mọi người đều đi ngủ, cả căn biệt thự chìm trong sự yên tĩnh, trong phòng khách lẫn dưới lầu đều không có người, chỉ có đèn trong phòng bếp là vẫn sáng.
Cô khẽ đi tới nhìn thấy Tông Triển Bạch đang mang tạp dề nấu hoành thánh, cô dựa vào cửa nhìn anh khẽ hỏi: “Anh biết làm không vậy?”
Tông Triển Bạch quay đầu nhìn cô một cái: “Em xem thường anh à?”
Lâm Tử Lạp cười một tiếng đi tới ôm eo anh từ phía sau: “Anh học nấu cơm từ bao giờ vậy?”
“Vú Vu nói nấu canh sườn lên rồi thả hoành thánh vào là được.” Ban đêm tất cả mọi người đều đã cơm nước xong xuôi, anh không có gọi Lâm Tử Lạp dậy nên đã hỏi vú Vu cách làm hoành thánh như thế nào, nghĩ đến Lâm Tử Lạp tỉnh dậy nếu đói bụng thì anh sẽ làm cho cô ăn.