“Đương nhiên là bạn gái chú Thẩm của cháu rồi.” Tô Trạm nói.
Tông Ngôn Thần kích động nói to: “Oa, chú Thẩm có bạn gái rồi ạ?”
Đồ ăn đã chuẩn bị gần xong, vú Vu đang bày ra bàn còn Lâm Tử Lạp thì đi lấy rượu, lúc đi qua phòng khách, đột nhiên cô nghe thấy giọng nói của con trai mình, hình như thằng bé đang nói là ai đó có bạn gái rồi thì phải nên cô hỏi: “Ai có bạn gái rồi cơ?”
“Là Thẩm Bồi Xuyên, nhân vật chính của ngày hôm nay đó nha.” Tô Trạm nói.
Lâm Tử Lạp dừng hẳn lại, nhìn về phía Thẩm Bồi Xuyên để xác nhận những gì mà Tô Trạm vừa nói: “Anh có bạn gái rồi hả?”
Thẩm Bồi Xuyên vội vàng giải thích: “Không, không phải đâu, cậu ta nói vớ vẩn đó…”
“Giải thích cũng là để che giấu mọi việc mà thôi.” Tô Trạm cắt lời anh ấy: “Lần trước là ai hôn người nào đó trước cổng trường ấy nhỉ… Ô… ô…”
Tô Trạm còn chưa nói xong thì đã bị Thẩm Bồi Xuyên che miệng lại, Thẩm Bồi Xuyên ghé vào tai anh ấy rồi nói bằng giọng cảnh cáo: “Cậu ngậm miệng vào cho tôi!”
Lâm Tử Lạp cười: “Có thì cứ bảo là có chứ sao phải giấu diếm?”
“Không phải, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi. Người ta còn là sinh viên Đại học đó, nếu anh muốn tìm bạn gái thì đâu nhất thiết phải yêu một cô sinh viên năm nhất Đại học chứ.” Thẩm Bồi Xuyên giải thích, trong lòng anh ấy cũng nghĩ như vậy. Anh ấy thấy Tang Du còn quá nhỏ, nếu không phải chênh lệch tuổi tác quá lớn thì chắc anh ấy sẽ xem xét thêm.
Bây giờ thì anh ấy không thể chấp nhận nổi việc chênh lệch tuổi tác quá lớn như vậy, mà chắc gì Tang Du đã để ý đến anh ấy, có khi Tang Du còn chê anh ấy già nữa ấy chứ.
Nên Thẩm Bồi Xuyên không muốn Tô Trạm đi kể về chuyện tình cảm của mình ở khắp nơi, anh sợ sẽ gây phiền phức cho cô gái nhỏ đó.
Tô Trạm đẩy tay của Thẩm Bồi Xuyên ra rồi nói bằng giọng giễu cợt: “Lại còn đội lốt đứng đắn nghiêm chỉnh, nhỏ tuổi thì có gì không tốt hả? Bao nhiêu người muốn yêu mấy cô gái nhỏ tuổi còn không yêu được, cậu đúng là cái đồ không có mắt!”
Lúc này thì Thẩm Bồi Xuyên cực kỳ muốn xé nát miệng của Tô Trạm ra.”
Nhìn vẻ mặt tức giận của Thẩm Bồi Xuyên, Tô Trạm nhanh chóng trốn ra sau Lâm Tử Lạp: “Tôi nói thật, là do anh không đồng ý thừa nhận mà thôi, tôi dám khẳng định Tang Du có cảm tình với anh, nếu không lúc anh suýt chút nữa xảy ra chuyện thì cô ấy cũng sẽ không lo lắng đến vậy, thật ra thì tuổi tác không phải là vấn đề gì lớn, chị dâu và Cảnh Hạo chênh nhau tám tuổi, mà cũng không có một mối quan hệ tốt.”
Lâm Tử Lạp quay đầu nhìn qua Tô Trạm một cái: “Anh nói Bồi Xuyên thì nói Bồi Xuyên thôi, cần gì phải lôi chúng tôi vào?”
Cô không thích bị người khác nhắc đến những chuyện trước kia.
Dù sao lúc đó cô chưa trưởng thành, mười tám tuổi vẫn là tuổi đang đi học đại học mà cô đã lập gia đình.
Thẩm Bồi Xuyên thêm mắm thêm muối: “Không phải anh ấy chỉ có cái đức hạnh này thôi à? Tính xấu không đổi.”
Tô Trạm trợn mắt nhìn Thẩm Bồi Xuyên: “Cậu đừng có nhân cơ hội này mà chèn ép tôi, tôi không đánh lại cậu thì chẳng lẽ tôi không thể tìm được người giúp đỡ à?”
Lâm Tử Lạp vỗ bả vai Tô Trạm một cái nhắc nhở: “Nói nhỏ một chút, không chừng Tần Nhã ngồi trong phòng đã nghe thấy hết rồi đấy.”
Nếu Tô Trạm biết hôm nay Tần Nhã ở đây, thì còn có thể nói chuyện không thèm suy nghĩ như vậy nữa không.
Cái tên Tần Nhã dùng ở chỗ Tô Trạm đặc biệt tốt, anh ấy lập tức ngậm miệng lại.
Thẩm Bồi Xuyên cười nhạo anh ấy: “Ôi, còn có thứ làm cậu sợ hãi cơ à?”
“Cút!” Tô Trạm đặt mông ngồi lên trên ghế sofa, không nói thêm một lời nào nữa.
Lâm Tử Lạp cầm hai chai rượu tây trở lại nhìn bọn họ nói: “Đến lúc ăn cơm rồi.”
Cô để chai rượu lên trên bàn rồi đến phòng của Tần Nhã, sau khi giúp cô ấy rửa mặt thay quần áo và chỉnh chu lại tất cả mọi thứ mới đỡ cô ấy ra ngoài, cô ấy tránh chỗ bị thương ra mà đặt chân xuống dưới đất sau đó nương theo sự giúp đỡ của Lâm Tử Lạp mà đi đến phòng khách, Tô Trạm đứng lên muốn giúp đỡ nhưng khi nhìn thấy Tần Nhã không thèm nhìn mình thì sợ hãi lui lại, sợ cô ấy ghét mình.
Lâm Tử Lạp đỡ cô ấy đến trước bàn ăn, Tông Ngôn Thần vừa nhìn thấy lập tức chạy đến kéo ghế: “Dì Yến Yến, dì cẩn thận một chút nha.”
Tần Nhã mỉm cười sờ lên đầu Tông Ngôn Thần: “Con đó nha, con thật ấm áp, sau này sẽ có rất nhiều bé gái thích con.”
Tông Ngôn Thần vội vàng xua tay: “Con chỉ cần một người mà thôi, con gái phiền toái lắm đấy, nếu nhiều hơn thì con sợ sẽ xảy ra chuyện mất.”
Lời nói của cậu dẫn đến một trận tiếng cười, Lâm Tử Lạp nâng hai má của con trai lên: “Toàn nói những chuyện gì đâu không à.”