Tông Triển Bạch không khách khí đẩy tay cô ra, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì thì nói đi, tôi không thích phụ nữ tự dâng hiến.”
Sức lực của Hà Khiếu Ninh không lớn, không đáng chú ý, Tông Triển Bạch đẩy tay cô ta ra dễ dàng như trở bàn tay.
Cô run rẩy đứng tại chỗ, nhìn Tông Triển Bạch: “Thế Lâm Tử Lạp thì sao? Cô ta thuần khiết, cao thượng hơn em sao?”
Cô ta ngồi lên giường, cười một tiếng: “Chí ít là em có thể cho anh trong sạch của em, cô ta cho anh được cái gì? Hai đứa trẻ không có quan hệ máu mủ gì với anh sao?”
Cô ta cười ha ha: “Sao nào, anh chuẩn bị làm cha dượng cho con nhà người ta hả?”
Tông Triển Bạch không bị chọc giận, những chuyện này hắn đã biết từ lâu.
Hắn đưa tay cầm ly rượu trên bàn, tay đung đưa, chất lỏng màu đỏ máu dập dờn trong tay hắn.
Hắn đặt ly rượu ở chóp mũi, khẽ ngửi, mùi thơm ngát, thanh nhã, không nhiều mùi cồn: “Rượu này không thích hợp với em.”
Hà Khiếu Ninh đi tới, cánh tay khoác lên vai hắn: “Em thích hợp với loại nào?”
Tông Triển Bạch không trả lời cô, chỉ khẽ cười.
Vô cùng trùng hợp là, lúc này cửa bị gõ, cô ngẩng đầu nhìn về phía Tông Triển Bạch: “Đây là?”
“Tặng cho em, em đi xem một chút là biết.”
Hà Khiếu Ninh bất ngờ: “Anh tặng quà cho em ư?”
Tông Triển Bạch đưa tay vén tóc cô, cười khẽ: “Em tặng cho anh một món quà lớn, chẳng lẽ anh không nên có món quà cảm ơn sao?”
Hà Khiếu Ninh chợt tái mặt: “Anh, anh có ý gì?”
Tông Triển Bạch vén tóc cô ta ra sau tai rồi thu tay lại, cười nói: “Sợ gì, em cười trông mới xinh đẹp.”
Dáng vẻ hắn rõ ràng là đang cười, thế nhưng trông lại khiến người ta sợ hãi.
Hà Khiếu Ninh lui về phía sau một bước, kéo giãn khoảng cách với hắn.
Đây là lần đầu tiên, cô muốn rời xa hắn.
Lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ, còn có cả tiếng của nhân viên phục vụ: “Xin hỏi có ai không? Tôi tới đưa rượu.”
Nghe thấy là đưa rượu, Hà Khiếu Ninh bỗng nhẹ nhàng thở phào, cô nhìn về phía cửa: “Rượu em muốn đã được đưa tới rồi…”
“Anh gọi.” Tông Triển Bạch nghiêng người dựa vào trước cái tủ, cầm ly rượu trên tay, khẽ nghiêng, chất lỏng màu đỏ chảy hết xuống bàn, trôi xuống dưới đất theo mép bàn tí tách. Hắn nhíu mày, dường như là bởi vì rượu này không hợp ý hắn, hắn từ từ giương mắt: “Anh cảm thấy có rượu thích hợp với chúng ta hơn, em thấy thế nào?”
“Thích… rượu thích hợp với chúng ta ư?” Hà Khiếu Ninh không phản ứng kịp, hắn muốn uống rượu với mình sao?
Hắn không phải là đã ghét mình rồi sao?
Chẳng lẽ hắn nghĩ thông suốt rồi?
Phát hiện điểm tốt của cô?
Hà Khiếu Ninh nén nhịn niềm vui trong lòng: “Để em đi mở cửa.”
Cô bước nhanh, bước chân hơi lộn xộn.
Mở cửa phòng, nhân viên phục vụ của khách sạn đang đứng trước cửa, trên tay đang bưng hai bình rượu đế.
Hà Khiếu Ninh sửng sốt một chút, nói: “Mang vào đi.”
“Vâng.” Nhân viên phục vụ mang rượu vào, đặt trên mặt bàn, đồng thời mở nắp bình rượu, rót vào chén rượu đáy bằng mà anh ta mang tới.
Rót rượu xong, nhân viên phục vụ đứng dậy: “Có gì cần thì hãy gọi tôi bất cứ lúc nào. Chúc anh chị vui vẻ.”
Nói xong, phục vụ rời khỏi phòng, đồng thời đóng chặt cửa.
Hà Khiếu Ninh đứng trước bàn, nhìn rượu trên mặt bàn, nuốt từng ngụm nước bọt: “Rượu đế quá mạnh, em cảm thấy uống rượu đỏ vẫn có không khí hơn.
“Anh thích mạnh, em có dám uống với anh không?”
Mặt mày của hắn giãn ra, dáng vẻ không còn vô tình nữa, đuôi mắt khẽ nhếch lên, trong đôi mắt đen tỏa ra ánh sáng nho nhỏ, ấm áp. Sắc, hiển nhiên đây là một người đàn ông quyến rũ câu hồn.
Nhịp tim Hà Khiếu Ninh bất chợt lạc nhịp trong khoảnh khắc.
Đại não hoàn toàn không thể khống chế được, cô gật đầu trong vô thức: “Em dám.”
Tông Triển Bạch khom người, nâng chén rượu lên, đưa cho cô một chén.
Hà Khiếu Ninh đưa tay nhận.
Hắn ngửa đầu uống cạn, Hà Khiếu Ninh cũng uống cạn sạch chén rượu.