Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được rồi, mau đi đi, cũng không phải không về nữa.” Lâm Tử Lạp giao tụi trẻ cho Tô Trạm: “Phiền cậu chăm sóc hai đứa nhỏ.”





“Không phiền không phiền.” Tô Trạm dắt tay Tông Ngôn Hi, nhìn Lâm Tử Lạp nói: “Chị dâu, vậy chúng tôi đi đây.”





Lâm Tử Lạp khẽ “ừm” một tiếng, khi họ đi tới cửa, Lâm Tử Lạp nhớ ra Tần Nhã đã trở về phòng, bèn gọi anh ấy lại: “Tô Trạm.”





“Hả?” Tô Trạm nhìn lại.





Ngay sau đó Lâm Tử Lạp lại lắc đầu: “Không có gì, đi chậm một chút.”





Ban đầu cô định nói chuyện của Tần Nhã cho Tô Trạm, nhưng lại cảm thấy không ổn.





Tô Trạm nói “được”, anh ấy do dự vài giây rồi cảm nên mình nên nói với cô: “Văn Khuynh tự mình đầu thú…”





“Tôi không muốn biết những chuyện này.” Tô Trạm còn chưa nói xong, Lâm Tử Lạp đã ngắt lời anh ấy.





Bây giờ cô chỉ muốn sống ở đây một cách yên tĩnh, làm tốt những gì mình muốn.





Ban đầu đã lựa chọn ra đi tức là không muốn can thiệp.





Ai thế nào, dù sống hay chết đều không liên quan đến cô.





Nói cô máu lạnh cũng được, nói cô vô tình cũng được, cô thật sự không có quá nhiều tình cảm với những người ruột thịt chưa từng chung sống này.





Cô không muốn gánh vác quá nhiều, cô không gánh vác được, rất mệt, chỉ muốn đơn giản một chút.





Tô Trạm mím môi không nói nữa, anh nhắc tới chuyện này chỉ là muốn nói cho cô biết, việc xét xử và phán xét Văn Khuynh, cho dù kết quả thế nào đều không liên quan đến Tông Triển Bạch, là ông ta tự đi đầu thú.





Đây hẳn là việc tốt duy nhất mà Văn Khuynh làm.





Để mối quan hệ giữa Tông Triển Bạch và Lâm Tử Lạp không đến mức không thể níu kéo.





Văn Khuynh gián tiếp hại chết Trình Dục Tú, nhưng Văn Khuynh cũng đã tự thú, coi như một mạng trả một mạng.





Biết cô không muốn nghe nên Tô Trạm không nói thêm nữa, dẫn hai đứa bé ra ngoài.





“Mẹ, chúng con sẽ về sớm thôi.” Hai đứa trẻ quay lại vẫy tay với cô.





Cô không ra ngoài tiễn họ, chỉ đứng ở hành lang vẫy tay lại: “Được rồi, mẹ chờ các con.”





Cửa thang máy nhanh chóng mở ra, Tô Trạm dắt hai bé vào thang máy.





“Chúng tôi đi đây.” Tô Trạm nói.





Lâm Tử Lạp vẫn luôn mỉm cười: “Được.” Cô đưa mắt nhìn theo họ cho đến khi cửa thang máy đóng lại vẫn chưa quay đi.





Cô chỉ đứng đó, nhìn chằm chằm những con số đay chuyển động trên tầng thang máy.





6,5,4,3,2,1.





Cô đếm thời gian, khi nào thì họ xuống thang máy, khi nào thì đi ra cửa tiểu khu, khi nào thì gặp anh.





Cô chậm rãi xoay người bước vào phòng khách, đứng trên ban công là có thể nhìn thấy cửa tiểu khu, thế nhưng cô lại không đi.





Cô không thể xa hai đứa nhỏ, sợ mình lưu luyến không nỡ, còn sợ anh phát hiện ra mình.





Cô bước đến bàn ăn, trên đó còn có củ cải con gái rửa cho cô, và bánh đậu đỏ chiên giòn con trai đưa, nhưng bây giờ cô lại không ăn được gì.





Trái tim trĩu nặng.





Cô chỉ yên lặng ngồi đó.





Đồng hồ trên tường tích tắc, thời gian trôi qua từng chút một.





Tần Nhã ra khỏi phòng ngủ liền thấy Lâm Tử Lạp đang ngồi ở đó, không nói gì, mở tủ lạnh lấy một chai nước rồi kéo ghế ngồi xuống.





Cô nghĩ rằng ngay cả khi mình không nói gì thì có lẽ Lâm Tử Lạp cũng đã phát hiện ra điều gì đó.





Sự xuất hiện của Tô Trạm đã nói lên Tông Triển Bạch cũng biết nơi này.





“Không nỡ rời xa hai con phải không?” Tần Nhã hỏi.





“Có chút, chưa chia xa bao giờ, nhưng không sao, dù gì cũng là con anh ấy, chị đưa chúng theo cũng đã là rất ích kỷ rồi.”





Khi anh cần có ai đó đồng hành cùng mình nhất, thậm chí cô còn không để lại cho anh một đứa con.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK