Lâm Tinh Tuyệt mở to mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn lại nhăn lại, ngũ quan đẹp đẽ chợt thay đổi hình dạng, sao người đàn ông này lại biết cậu bé lợi dụng Bạch Dận Ninh, để anh ta tranh mami với ba chứ?
“Con là con trai của ba.” Tông Triển Bạch nói với tình ý sâu xa.
Anh nghe từ miệng Bạch Dận Ninh chuyện liên quan đến lúc Lâm Tử Lạp sinh hai đứa trẻ, lúc đó hai người đang ly hôn với nhau thì liền biết chuyện này chắc chắn do Lâm Tinh Tuyệt nói cho Bạch Dận Ninh biết.
Chuyện này Lâm Tử Lạp chắc chắn không bao giờ đi nói ra ngoài, hơn nữa người biết việc này cũng chẳng có mấy ai, ngay cả Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm cũng không rõ mọi chuyện.
Lâm Tinh Tuyệt không nói được gì, rõ ràng là cậu đang thừa nhận trong im lặng.
Cậu có thể dấu tất cả mọi người nhưng lại không dấu nổi Tông Triển Bạch.
Có lẽ là do cùng chung huyết thống, ý nghĩ cũng cùng một sóng nên mới bị đối phương đoán ra những chuyện cậu đã làm dễ dàng như vậy.
“Ba giận rồi à?” Lâm Tinh Tuyệt cúi đầu, cậu bé vân vê đầu ngón tay.
Tông Triển Bạch cúi xuống nhìn hành động của cậu, cánh môi khẽ mở rộng: “Ba không giận, ba rất vui khi con biết cách lợi dụng người khác để đạt được mục đích của mình, điều này rất tốt.”
Lâm Tinh Tuyệt suýt nữa thì rớt cằm, cái gì cơ?
Cậu dường như nhìn ba bằng ánh mắt khó hiểu.
“Cảnh giới cao nhất của đạt được mục đích chính là con không tham gia vào nhưng lại đật được điều mình mong muốn, tuy điều con làm không được cao thượng, bị người khác nhìn thấu, nhưng con có tư duy này thì cũng xem là không quá ngu ngốc.”
Lúc Tông Triển Bạch nói những lời này, bên ngoài anh tỏ ra nghiêm túc nhưng nếu nhìn kĩ khoé môi và đầu mày của anh thì sẽ phát hiện ra, bên trong đó chứa cả ý cười.
Lâm Tinh Tuyệt chỉ là một đứa trẻ năm tuổi mà thôi, cậu có thể nghĩ được đến đây, hơn nữa còn thực hiện nó được, điều đó đã là rất lợi hại rồi.
Anh không khen cậu bé quá nhiều vì anh muốn nó biết, những thứ đó là chưa đủ.
Nếu khen nó một cách quá lộ liễu, anh sợ nó sẽ kiêu ngạo.
Lâm Tinh Tuyệt hừ lạnh một tiếng, nó không phục về những phán đoán của Tông Triển Bạch với mình, những người tiếp xúc qua với cậu bé đều khen nó thông minh đáng yêu, cưng chiều nó chết đi được, sao nó lại trở thành đồ ngốc trong mắt anh được chứ?
Không quá ngu ngốc?
Là những thằng thông minh trong đám ngốc à?
Cậu bé kiên quyết không thừa nhận những lời phê bình của Tông Triển Bạch với mình: “Con đương nhiên không ngốc, nếu không chúng ta cược đi?”
Tông Triển Bạch gật đầu, anh rất có hứng thú với lời đề nghị của con trai, anh muốn xem xem nó có thể nói ra điều gì: “Cược cái gì?”
“Cược ba không theo đuổi được mẹ con.” Lâm Tinh Tuyệt nghiêng nghiêng đầu, cậu bé bị câu nói “không quá ngốc nghếch” của anh chọc giận.
Hừ, cậu bé thề, nó tuyệt đối sẽ không để anh theo đuổi mẹ dễ dàng được!
Người đàn ông này tự cao quá rồi!
Tông Triển Bạch mím chặt môi, anh nhìn cậu bé mấy giây mới trả lời: “Con thật sự mong muốn người tàn phế kia ở bên mẹ con ư?”
Lâm Tinh Tuyệt cứng miệng: “Người phế nhưng tim không phế.”
Tông Triển Bạch không nói lại được gì.
Nó đang nói anh tàn nhẫn ư?
“Con trai…”
“Con mệt rồi.” Lâm Tinh Tuyệt ra dấu hiệu tiễn khách, tỏ ra cậu không muốn nghe tiếp nữ.
Để đề phòng Tông Triển Bạch tiếp tục nói, Lâm Tinh Tuyệt chui vào trong chăn, nhắm tịt mắt lại, lại còn bày ra dáng vẻ mình đã ngủ rồi.
Tông Triển Bạch chưa từng cảm thấy bất lực với chuyện nào, duy chỉ có chuyện của Lâm Tử Lạp và Lâm Tinh Tuyệt làm anh bất lực thật sự, không có cách nào ra tay cả.
“Ba biết con chưa ngủ, dù con có tin hay không nhưng lúc đầu ba và mami con ly hôn, ba thật sự không cố ý, lúc đó ba cũng không biết cô ấy đang mang thai.”
Anh không phải không biết cô đang mang thai, mà là không biết cô đang mang thai con của mình.