Lâm Tử Lạp nghiêng đầu tránh khỏi tay anh ta, rõ ràng là kháng cự.
Tay Hà Thụy Trạch đờ ra giữa không trung, anh ta tiếp tục thuyết phục: “Ngôn Ngôn, anh là người thân của em, tại sao em không cho anh chạm vào em? Trước đây em rất nghe lời anh, ngoan nào, để bác sĩ kiểm tra vết thương của em đi.”
Tay anh ta hạ xuống xoa tóc cô.
Lâm Tử Lạp chỉ cảm thấy sởn da gà.
Cả người không nhịn được mà run rẩy: “Anh, anh thực sự là người thân của tôi sao?”
“Đúng vậy.” Hà Thụy Trạch khẳng định nói.
Tròng mắt của Lâm Tử Lạp đảo một vòng, ngây thơ và hồn nhiên như một chú nai, cô nới lỏng đề phòng: “Vậy nhanh một chút.”
Hà Thụy Trạch thấy cô đồng ý bèn mỉm cười: “Sẽ xong nhanh thôi.” Anh ta đỡ cánh tay của Lâm Tử Lạp: “Ngoan, nằm xuống, như thế bác sĩ sẽ kiểm tra dễ dàng hơn.”
Anh ta nháy mắt với bác sĩ. Để ngừa lỡ như, cho dù Lâm Tử Lạp có mất trí nhớ thật hay không, anh ta cũng phải tiêm thuốc này cho cô.
Lâm Tử Lạp nằm xuống, bác sĩ mượn cớ kiểm tra để tiêm thuốc cho cô, Lâm Tử Lạp nhanh chóng đẩy bác sĩ ra: “Tôi không muốn tiêm thuốc.”
Ống tiêm rơi xuống đất và lăn đến bên chân Hà Thụy Trạch. Anh ta nhìn Lâm Tử Lạp: “Em bị bệnh, không tiêm thuốc thì làm sao khỏe lại được?”
Lâm Tử Lạp xoay người xuống giường tránh xa họ, kiên quyết không tiêm thuốc: “Tôi không muốn tiêm, đau lắm, tôi không muốn tiêm.”
“Ngôn Ngôn…”
“Tôi không muốn.” Cô bước chân trần trên mặt đất lạnh lẽo và trốn trong góc run rẩy: “Tôi không muốn tiêm.”
Cảm xúc của cô quá kích động, muốn cô hợp tác là điều không thể nào, chỉ có thể dùng tới sức mạnh.
Bác sĩ nhìn sang Hà Thụy Trạch: “Cậu giữ cô ấy lại hay sao?”
Hà Thụy Trạch khom người nhặt ống tiêm dưới đất, rồi đặt nó trong tay nhìn: “Một người có thể bị mất trí nhớ không lý do không?”
Anh ta không biết “quên” mà Lâm Tử Lạp nói là thật hay giả.
Bác sĩ trầm tư suy nghĩ: “Mất trí nhớ thì có, ví dụ như bị kích thích, tôi từng khám cho một bệnh nhân, cậu ấy là học sinh có thành tích xuất sắc từ tiểu học đến trung học phổ thông, tất cả mọi người đều nói tương lai cậu ấy sẽ thi vào đại học Thanh Hoa hoặc Bắc Kinh, nhưng kết quả ngay cả cao đẳng cậu ấy cũng không đậu, cuối cùng giống như không thể chấp nhận sự thật mà đã trở thành người điên.”
Dứt lời, ông ta nhìn Hà Thụy Trạch: “Cậu cũng là bác sĩ tâm lý, hẳn cũng biết khả năng chịu đựng của con người là có hạn. Nếu có một số chuyện nào đó tương đối kích thích cô ấy, sẽ xuất hiện tình trạng mất trí nhớ, chỉ là nó không có tính ổn định, có thể cả đời sẽ không khỏi, cũng có thể qua mấy ngày sẽ bình thường trở lại.”
“Tôi biết rồi, hôm nay ông đi trước đi, có việc gì tôi sẽ gọi điện cho ông.” Hà Thụy Trạch đưa ống tiêm cho ông ta.
Bác sĩ nhận lấy, do dự một lúc rồi hỏi: “Cậu đã chắc cậu không tiêm cho cô ấy à?”
Hà Thụy Trạch chần chừ, rồi gật đầu.
Bác sĩ cất ống tiêm vào hộp thuốc: “Được thôi, tôi đi trước, có việc gì cậu cứ gọi cho tôi.”
“Ừm.”
Bác sĩ nhìn thoáng qua Lâm Tử Lạp trốn trong góc phòng, sau đó đóng cửa lại.
Trái tim Lâm Tử Lạp đập thình thịch, khi cửa phòng đóng lại, cô càng cảnh giác hơn.
“Hãy nhìn xem, bác sĩ đã đi rồi, chúng ta không tiêm nữa.” Hà Thụy Trạch vừa nói vừa nhẹ nhàng bước lại gần cô.
“Anh, anh đừng qua đây.” Lâm Tử Lạp cực kỳ hoảng loạn.
Cô có rất rất nhiều thắc mắc, tại sao cô lại xuất hiện ở đây, tại sao Hà Thụy Trạch lại ở đây.
Lẽ nào đây là âm mưu của anh ta và Hà Khiếu Ninh?
Cô đã gặp Hà Khiếu Ninh ở phòng trọ.
Bây giờ cô vẫn còn nhớ vẻ ngạc nhiên của Hà Khiếu Ninh lúc ấy.
“Có phải cô thắc mắc tại sao lại gặp tôi, tại sao tôi biết những chuyện trước đây của cô?”
Cô ta đã có dự tính và rất nắm chắc từng lời nói hành động của mình.
Lâm Tử Lạp thì luống cuống hỏi cô ta: “Tại sao cô biết chuyện của tôi, hơn nữa còn biết rõ như vậy?”
Rốt cuộc Hà Khiếu Ninh đã đóng vai trò gì trong sự kiện sáu năm trước đó?