Càng nghĩ càng hận.
Cô ta có chết cũng nhất định kéo lấy Lâm Huệ Tinh.
Là nó hại mình trở thành loại người không ra người không ra quỷ như hôm nay.
Một khi có suy nghĩ trả thù mãnh liệt đều trở nên điên cuồng liều lĩnh, cô ta muốn đi giết con ả đó!
Nghĩ vậy liền nhanh chóng thay đổi kế hoạch, cô ta đứng trong căn phòng đầy hôi thối, dày vò sống ở đây, cứ sống như thế còn không bằng thống khoái chết đi.
Dường như Giang Mạt Hàn hiểu đôi chút về Lăng Vi nên biết cô ta sẽ trốn ở nơi chốn nào, anh bố trí người dày đặc, loại bỏ những nơi vắng vẻ, cuối cùng anh chú ý đến hai chỗ, một là khu ngoại thành Lăng Vi đang ở, còn hai là một địa phương cũng đông đúc người tứ xứ sinh sống như vậy.
Anh chia người ra hai nhóm, ngầm điều tra nghe ngóng tại hai nơi đó.
Mà nói tới cũng trái ngang, người kiểm tra vừa đến thì Lăng Vi vừa mới rời đi, một lần nữa muốn quay lại giết chết Lâm Huệ Tinh.
Qua vài ngày ngầm điều tra đã hỏi được manh mối nơi ở của Lăng Vi nhưng lúc đến phòng trọ của cô ta thì đã không thấy ai.
Nam Thành nhận được tin tức liền báo với Giang Mạt Hàn: “Tra được tung tích của cô ta tại khu Tây Thành nhưng không thấy cô ta ở trong.”
Tra được tung tích của cô ta có thể khẳng định được một việc, cô ta không hề rời đi.
“Tiếp tục tìm.” Giang Mạt Hàn thản nhiên nói: “Mặc kệ sống hay chết phải bắt được cô ta tới đây.”
Nam Thành nói: “Vâng.”
“Còn nữa.” Nam Thành do dự một chút nói: “Giang Hữu khiêm ở bên ngoài nói có chuyện muốn nói với anh.”
“Không cần.” Giang Mạt Hàn cự tuyệt.
Anh không muốn gặp bất cứ ai trong cái nhà kia.
Nam Thành nói: “Vậy tôi sẽ nói lại với anh ta.”
Nói xong lui ra ngoài.
Giang Hữu khiêm cũng đoán được Giang Mạt Hàn không chịu gặp cậu ta để nói chuyện.
“Anh ta không ở đây cũng không sao, tôi sẽ đợi anh ta.” Anh ta ngồi trên ghế salon ở sảnh lớn, rất có tư thế không gặp được người liền ngồi lỳ tại đây.
Nam Thành nhíu mày: “Bố mẹ của cậu với tới quấy rầy, nay cậu lại tới, Tổng giám đốc Giang bị thương, các người đã không quan tâm một câu thì thôi còn quá đáng tới đây kiếm chuyện.”
Giang Hữu Khiêm ngẩng đầu lên: “Tôi không phải đến đây kiếm chuyện, tôi đến đây để gặp người.”
Anh ta cười một tiếng: “Anh ta cần chúng tôi quan tâm sao?”
Nam Thành lập tức lạnh mặt: “Cậu đang cảm thấy Tổng giám đốc Giang vô tình đấy à? Cậu không nghĩ tại sao anh ấy lại vô tình như thế sao?”
Nếu như anh được trưởng thành trong một gia đình ấm áp thì cần gì phải cố chấp như thế?
Còn để vụt mất người anh yêu nhất?
Thống khổ của Giang Mạt Hàn anh ta nhìn thấy hết cả.
Là tuổi thơ bất hạnh khiến anh không biết yêu là gì.
Giang Hữu Khiêm mấp máy môi, anh ta thừa nhận Giang Mạt Hàn khi còn bé sống trong nhà không được thoải mái, anh ta biết bản thân đã từng lén lút ngáng chân anh thế nào.
“Những điều đó đã qua rồi.”
Giang Hữu khiêm nhỏ giọng nói.
Nam Thành cười một tiếng: “Đã qua? Cậu hời hợt như vậy sao, những thứ đã ghim trong trí nhớ thì có thể đơn giản quên đi sao?”
Giang Hữu Khiêm nhỏ giọng: “Những điều đó cũng không phải do tôi làm.”
“Là do bố mẹ của cậu làm, nói chính xác hơn là mẹ của cậu làm, nếu bà ta không đâm chọt với người có gia đình thì bố mẹ của Tổng giám đốc Giang sẽ ly hôn sao? Không ly hôn sẽ không xảy ra những điều như thế.”
“Bọn họ không yêu nhau nên mới ly hôn…”
“A, lấy cớ ly hôn vì không yêu nhau, tôi từng nghe vậy nhiều lắm, tôi không có thời gian nói nhảm với cậu, đi khỏi đây ngay lập tức, nếu không tôi gọi bảo vệ đến.” Nam Thành không nhịn được nói.