Bà ấy không biết gì cả, đời này bà ấy có rất nhiều tiếc nuối.
Giờ phút này nhìn hai đứa nhỏ đi về phía mình, bà ấy có chút bàng hoàng và đau lòng.
“Bà nội.” Người gọi trước là Lâm Huệ Tinh. Cô bé không có suy nghĩ giống anh trai mình, chỉ biết mami nói đây là bà nội, vậy thì chắc chắn là bà nội.
Giọng cô bé rất non nớt, rất giòn giã, một tiếng gọi đã khiến Trình Dục Tú không kìm được nước mắt mà để rơi ra ngoài. Bà ấy nhanh chóng lau mặt, khóc trước mặt trẻ con không được tốt lắm.
Bà ấy ngồi xổm xuống và ôm hai đứa bé vào lòng: “Tiểu Hi, Tiểu Nhụy, lâu rồi chúng ta không gặp.”
Lâm Tinh Tuyệt hạ cằm xuống dưới vai Trình Dục Tú và nghĩ thầm, thật ra cũng không lâu lắm, có điều trông bà ấy rất tốt, cậu bé bèn chủ động ôm lấy bà ấy: “Sau này chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên.”
Trình Dục Tú cảm thấy ấm áp. Tông Triển Bạch không bao giờ để bà ấy gần gũi, từ khi bà ấy gả vào nhà họ Tông, anh luôn lạnh lùng với bà ấy.
Bây giờ bà ấy cũng rất hạnh phúc khi được ôm con của anh.
“Đi thôi, bà dẫn các cháu vào sân.” Trình Dục Tú đứng dậy, một tay dắt một đứa bé, Lâm Huệ Tinh ngẩng đầu lên nhìn Trình Dục Tú: “Bà nội, trong nhà có gì ngon không?”
“Tiểu Nhụy, em có thể có chút tiền đồ được không?” Sao cả ngày chỉ biết ăn thôi nhỉ?
Quả nhiên là đồ tham ăn.
Trình Dục Tú mỉm cười: “Có.”
“Hôm nay ba dẫn cháu với anh hai lên núi, trên núi có rất nhiều quả hồng, bọn cháu hái nhiều lắm, hơn nữa chúng rất ngọt, bọn cháu có mang một ít đến nè.” Lâm Huệ Tinh nói khá là tự hào. Đây là lần đầu tiên cô bé lên núi và tự mình hái quả.
Bé cảm thấy rất thú vị, cảm thấy mình rất giỏi.
“Vậy ư, là quả hồng trên núi Tây Sơn phải không?” Trình Dục Tú thì hơi ngạc nhiên. Trong những năm qua, bà ấy hiểu rất rõ tính tình của Tông Triển Bạch, bản tính lạnh nhạt, một lòng với sự nghiệp, không ngờ sau khi làm ba lại có thay đổi.
Dẫn con mình lên núi.
Bà ấy nghĩ như thế mới có tình người.
Anh như thế này mới là một người có máu có thịt.
Bà ấy xoa mái tóc của Lâm Huệ Tinh: “Mặc dù hồng chín ăn rất ngon, nhưng không thể háu ăn, nhiều nhất là ăn hai trái thôi.”
“Hồi nãy trong xe mami đã nói là quả hồng có tính lạnh, ăn nhiều có hại cho sức khỏe, vậy nên dù cháu rất muốn ăn, nhưng cũng chỉ ăn hai trái, cháu muốn ăn thêm nhưng mami không cho, hơn nữa quả hồng này quá nhỏ.”
Cô bé miêu tả bằng tay: “Cỡ trứng gà, có trái không to bằng trứng gà nữa.”
Lâm Tử Lạp đi từ từ sau lưng họ và cầm một túi ni lông, trong túi đựng vài quả hồng.
Nhìn bóng lưng của họ, cô bất giác nhếch môi mỉm cười.
Đến gần buổi trưa, sương mù tan dần, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống.
Trình Dục Tú cười đùa với hai đứa bé và dắt chúng đi vào sân.”
Trình Dục Ôn trong lúc Lâm Tử Lạp đang leo lên núi liền trở về trước, trong sân đặt hai tấm ngàn ô vuông làm bằng gỗ thật, bên trên bày các loại điêu khắc gỗ khác nhau.
Đôi mắt Lâm Tinh Tuyệt sáng lên, buông tay Trình Dục Tú ra, bước tới đưa tay ra cầm lấy một con chim bồ câu bằng gỗ, điều đặc biệt là chân, cánh và mắt của nó có thể cử động được, những chiếc lông trên thân chim chắc chắn đã được điêu khắc rất tỉ mỉ, thì mới có thể trông sinh động y như thật như vậy.
“Woa, lần đầu tiên con được nhìn thấy điêu khắc gỗ.” Cậu nhóc này luôn có hứng thú với những món đồ chơi, còn Lâm Huệ Tinh lại rất bình thản, ngoài đồ ăn ngon và những con mèo lông xù ra thì khó có thứ đồ chơi nào có thể thu hút được con bé.
Trình Dục Ôn không kết hôn, từ lúc Trình Dục Tú gả vào nhà họ Tông, ông ấy vẫn luôn ở đây, hằng ngày đều lấy việc điêu khắc gỗ để giết thời gian, hai hàng điêu khắc gỗ này đều do một mình ông ấy làm, từ lúc bắt đầu học cho đến bây giờ có thể điêu khắc thành thạo như vậy, ông ấy đã tốn rất nhiều thời gian, cho dù là thứ bay trên trời, bơi dưới nước, hay chạy trên mặt đất, ông ấy đều có thể điêu khắc sinh động như thật, như thể cho chúng linh hồn, chúng liền có thể sống lại được.
Lâm Tinh Tuyệt nhìn nhiều hoa mắt, cảm thấy mỗi một con vật nhỏ này đều rất đáng yêu, rất sống động, mỗi con đều cần cầm tận tay đem đi làm nghiên cứu một chút.