“Sao da mặt của cô ta có thể dày đến vậy nhỉ? Cô ta có còn là phụ nữ không?” Thẩm Bồi Xuyên nghiến răng nghiến lợi. Nếu không nhờ chút lý trí còn sót lại nói với anh ấy rằng đàn ông tốt không đôi co với đàn bà, anh ấy sẽ đi đánh Lưu Phi Phi một trận, rồi hỏi cô ta, sao cô ta có thể không biết xấu hổ đến thế hả?
Lúc trước rời đi lại là vì một người đàn ông có tiền.
Để làm tình nhân cho người ta!
Thẩm Bồi Xuyên càng nghĩ càng tức giận.
Anh ấy không tức giận vì những chuyện Lưu Phi Phi đã làm, anh ấy tức giận vì tại sao Lưu Phi Phi đã làm vậy mà vẫn có thể trở về tìm Tô Trạm?
Để Tô Trạm làm hiệp sĩ đổ vỏ ư?
Sau khi đọc trang cuối cùng, Lâm Tử Lạp ném tài liệu lên bàn, trong lòng cô biết tại sao Lưu Phi Phi sẽ trở về, không gì khác hơn là vì tuổi già xuống sắc, người đàn ông kia lại cưới vợ, cô ta không còn hy vọng nên mới muốn quay lại với Tô Trạm.
Thẩm Bồi Xuyên cất đồ lại vào túi: “Tôi phải đi tìm Tô Trạm một chuyến, để anh ta khỏi bị người lừa dối.”
“Đợi đã.” Lâm Tử Lạp gọi anh ấy lại.
“Anh đi nói với anh ấy sẽ không khắc cốt ghi tâm bằng chính anh ấy tự mình phát hiện!” Lâm Tử Lạp nheo mắt lại, người đàn ông kia có vẻ rất giàu, nếu không thì sẽ không thể bao nuôi tình nhân lâu như vậy, phải biết là bao nuôi phụ nữ rất tốn tiền.
Cô nghĩ, Tông Triển Bạch quen biết một số kẻ có tiền, chắc hẳn anh cũng biết người này.
Sau khi nghĩ ra cách trả đũa, cô nhìn Thẩm Bồi Xuyên: “Tôi đi trước đây.”
Thẩm Bồi Xuyên gọi cô: “Đừng quên rủ tôi theo.”
Anh ấy cũng muốn xem Tô Trạm sẽ trông như thế nào khi biết khuôn mặt thật của Lưu Phi Phi.
Lâm Tử Lạp đáp “đã biết”.
Sau khi lên xe, cô không đến cửa hàng mà đi tìm Tông Triển Bạch.
Tông Triển Bạch đang họp, cô tới phòng làm việc của anh để đợi.
Không gian rộng rãi, ánh nắng dồi dào thoải mái khiến người ở trong nó cảm thấy thoải mái. Cô bước tới cửa sổ sát đất và nhìn xuống khu vực sầm uất nhất thành phố. Ngay cả vào ban ngày không có ánh đèn neon, nó vẫn rực rỡ như cầu vồng.
Một quầng sáng chiếu xuống từ bên ngoài, Lâm Tử Lạp đưa tay chạm vào nó, nhưng đáng tiếc, không ai có thể bắt được ánh sáng.
Tông Triển Bạch kết thúc cuộc họp, vừa đẩy cửa phòng làm việc ra đã thấy người phụ nữ đang đứng trong quầng sáng, bóng lưng gầy gò của cô trông như nhân vật nữ chính trong manga.
Anh nhẹ bước lại gần rồi ôm chặt lấy eo cô từ phía sau, hạ thấp cằm xuống vai cô: “Nhớ anh sao?”
Lâm Tử Lạp không nhúc nhích: “Anh có biết người tên Lục Uyên không?”
Tông Triển Bạch không biết Lục Uyên, nhưng có nghe nói về ba của anh ta.
Tông Triển Bạch vùi mặt vào mái tóc dài của cô, rồi nói với giọng rầu rĩ: “Em hỏi anh ta làm gì?”
Lâm Tử Lạp quay đầu lại nhìn anh và nói rất nghiêm túc: “Em muốn anh ta đến gặp Lưu Phi Phi.”
Hai người họ đã ở bên nhau lâu như vậy, khi gặp nhau đương nhiên sẽ có tương tác.
Nếu Tô Trạm nhìn thấy tận mắt sẽ có sức thuyết phục hơn bất kỳ chứng cứ nào.
Tông Triển Bạch nhanh chóng hiểu ra: “Thẩm Bồi Xuyên đã điều tra được rồi à?”
Lâm Tử Lạp “ừm” một tiếng, sau đó kể lại chuyện Thẩm Bồi Xuyên điều tra được. Tông Triển Bạch không hề thay đổi cảm xúc gì, chỉ hờ hững đáp: “Anh sẽ sắp xếp.”
Anh không thích xử lý những chuyện như vậy, nhưng một bên là bạn của Lâm Tử Lạp, một bên khác là bạn thân của anh, anh không thể không nhúng tay vào.
Lâm Tử Lạp tin rằng anh sẽ sắp xếp ổn thỏa, bèn nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh.”
Tông Triển Bạch thò tay vào trong quần áo của cô và nhẹ nhàng véo thịt trên eo cô, khàn giọng nói: “Em muốn cảm ơn thế nào?”
Lâm Tử Lạp thấy ngứa bèn vặn vẹo cơ thể, nghiêm túc nhắc nhở anh: “Nơi đây là phòng làm việc của anh ở công ty, lỡ như bị người khác nhìn thấy, anh có xấu hổ hay không?”