Thẩm Bồi Xuyên xếp thứ hai, Tô Trạm là nhỏ nhất.
Anh ấy gọi chị dâu?
Lý Chiến tỏ ra khó hiểu, anh ấy sợ hiểu ra, không phải Tông Triển Bạch và Lâm Tử Lạp ở cùng với nhau đó chứ?
Tông Triển Bạch biết hoàn cảnh của Lâm Tử Lạp không?
Bị vẻ ngoài trẻ trung của cô ấy lừa à?
“Thẩm Bồi Xuyên, anh mau tháo còng ra.” Ngoài Tông Triển Bạch ra, ai anh cũng sẽ không xưng anh em.
Thẩm Bồi Xuyên cố ý không mở, anh nói: “Cậu gọi tôi một tiếng anh, tôi sẽ mở cho cậu.”
Anh ấy biết tính khí của Lý Chiến nên mới cố tình trêu chọc anh ấy.
Lý Chiến rũ mặt xuống, gương mặt đang đẹp đẽ rạng ngời lúc này lại trở nên vô cùng nghiêm túc: “Tôi còn có việc rất quan trọng, anh mau giúp tôi tháo nó ra.”
Anh ấy muốn nói chuyện riêng với Tông Triển Bạch, cứ ở bên cạnh Lâm Tử Lạp như vậy, anh rất khó để nói ra, bởi vì việc anh ấy muốn nói với Tông Triển Bạch chính là về Lâm Tử Lạp.
Thẩm Bồi Xuyên nhìn dáng vẻ gấp gáp của anh ấy, anh không trêu Lý Chiến nữa mà qua đó để mở còng ra, anh tìm chìa khoá thích hợp rồi mở còng ra cho Lý Chiến.
Khi lấy lại tự do, Lý Chiến gạt Thẩm Bồi Xuyên ra ngoài, sau đó đóng ngay cửa lại.
Thẩm Bồi Xuyên ngây ngốc đứng ngoài cửa nói: “Chuyện gì đây chứ?”
Lâm Tử Lạp thì ngược lại, cô lại không cảm thấy kinh ngạc, lúc này Lý Chiến chắc là đang nói về chuyện của cô đây mà.
“Trước đây tôi và Lý Chiến có quen nhau, cậu ấy không biết mối quan hệ của tôi và Tông Triển Bạch, vậy nên khi biết chúng tôi quen nhau, lại biết được cách xưng hô của tôi với anh nên cậu ấy bị bất ngờ quá đó mà…”
Thẩm Bồi Xuyên hiểu ra: “Vậy chúng ta cùng ra sofa ngồi đi.”
Lâm Tử Lạp gật đầu.
Trong phòng làm việc, Lý Chiến khoá trái cửa lại.
Tông Triển Bạch không ngăn hành động vừa rồi của anh ấy, anh chỉ đứng đợi, đợi xem Lý Chiến muốn nói gì.
Trong đầu của Lý Chiến rất hoang mang, anh ấy dường như không phản ứng kịp.
Anh ấy ngưng lại một hồi rồi mới mở miệng hỏi: “Vừa rồi Thẩm Bồi Xuyên gọi Lâm Tử Lạp là chị dâu, chuyện này là như thế nào?”
Tông Triển Bạch ngồi dựa vào mép bàn, anh xỏ tay vào túi, tay kia thì chỉnh lại cúc áo, anh nhàn nhạt nói: “Em cũng phải gọi như vậy.”
Khoé miệng Lý Chiến giật giật, lời này chính là để nói lên mối quan hệ của anh và Lâm Tử Lạp à?
“Anh, anh và cô ấy…” Lý Chiến hít thở thật sâu: “Anh hiểu cô ấy không?”
“Đúng, cô ấy nhìn trông trẻ trung xinh đẹp, nhưng nói thật em cũng không ghét cô ấy, hơn nữa em còn khá tán thưởng cô ấy, nhưng cô ấy không hợp với anh…”
“Tại sao lại không hợp với anh?” Tông Triển Bạch ngắt lời anh ấy, ánh mắt anh khẽ lướt qua Lý Chiến.
“Cô ấy đã có hai đứa con, đều đã…” Lý Chiến dùng tay để biểu thị: “Năm nay đã sáu tuổi, sáu tuổi rồi.” Anh ấy nhấn mạnh tuổi của bọn trẻ.
“Hơn nữa em nghe con trai cô ấy nói, bọn họ không có ba, cô ấy chính là mẹ đơn thân.”
“Vậy thì sao?”
Lý Chiến lau trán, không biết sự thông minh của anh trai đi đâu mất rồi.
Như vậy còn chưa hiểu à?
“Con của cô ấy không có ba, như vậy sao có thể giải thích được chứ? Trừ phi lúc còn trẻ cô ấy không đủ kinh nghiệm, hoặc có thể nói rằng cô ấy ly dị rồi mới mang thai xong rồi bạn trai lại chạy mất, tóm lại là cô ấy đã từng có người đàn ông bên cạnh, người phụ nữ như vậy sao có thể xứng với anh, sao có thể làm chị dâu của em được chứ?”
Trong mắt của Lý Chiến, người phụ nữ có thể xứng với Tông Triển Bạch, dù người ấy không có tài hoa xuất chúng, không có thân phận bằng anh nhưng ít nhất cũng phải có thân thể trong sạch.
Lâm Tử Lạp có gì?
Chẳng có cái gì cả.
“Cô ấy tuyệt đối không phù hợp với anh.” Lý Chiến chắc như đinh đóng cột.