Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô bình tĩnh lại để hỏi: “Điều kiện gì cơ?”





Anh chụp mắt trầm tư, sau đó nói bằng giọng tràn đầy tinh thần: “Em chủ động một lần.”





Lâm Tử Lạp: “…”





Cô đỏ mặt, Tông Triển Bạch ôm chặt lấy cô, anh không cười cô nữa mà lấy tay vòng qua người cô, tay còn lại ấn vào điện thoại trên bàn làm việc, anh tìm số điện thoại của Tô Trạm, gọi anh ấy tới ăn cơm.





Tô Trạm đồng ý một cách rất vui vẻ.





Dập máy rồi Tông Triển Bạch lại nhìn cô hỏi: “Như vậy có được không?”





Lâm Tử Lạp thấp giọng ừ một tiếng.





Nhưng hiện giờ Tông Triển Bạch vẫn chưa thể đi, anh còn vài giấy tờ cần xử lý, anh để Lâm Tử Lạp ngồi trên đùi mình, vừa ôm lấy cô, vừa ngồi xem giấy tờ. Trên bàn đặt từng xấp giấy tờ, tiếng Trung có, tiếng Anh có, các loại con số, các loại từ ngữ của từng ngành nghề, có rất nhiều chỗ cô không hiểu, xem đến mức hoa mắt chóng mặt, cô ngồi trong lòng anh ngủ thiếp đi, Tông Triển Bạch đặt lưng cô xuống để cô ngủ: “Đợi chút nữa anh gọi em dậy.”





Lâm Tử Lạp khép hờ mắt, cô nhàn nhạt đáp lại.





Lúc sau thì cô thật sự đã ngủ mất, lúc Tông Triển Bạch ôm cô lên xe thì cô tỉnh dậy, cô lại hỏi anh đã xử lý xong rồi à?





Tông Triển Bạch choàng áo khoác ngoài cho cô, anh ừ đáp lại: “Em đói rồi nhỉ?”





Lâm Tử Lạp gật đầu.





Đã sớm qua giờ ăn tối rồi, hiện giờ đi ăn không biết nên tính là ăn đêm hay ăn tối.





Đèn đường lóng lánh toả sáng như ban ngày.





Chiếc xe của Tông Triển Bạch rất nhanh đã dừng lại trước một nhà hàng sang trọng.





Lâm Tử Lạp nhìn bên ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy Tô Trạm đang đứng bên đường nói chuyện với một người phụ nữ.





Cô hạ cửa sổ xe xuống, gió lạnh thổi vào, cô khoác lại áo khoác rồi nhìn về phía người phụ nữ kia, trong lòng thầm nghĩ đó có phải là bạn gái cũ của Tô Trạm không?





Hiện giờ họ vẫn còn qua lại à?





Cô chớp mắt, thể hiện rõ sự không vui.





Lưu Phi Phi rời bệnh viện ngày hôm đó, cô ta luôn cho người theo dõi Tô Trạm, tìm cơ hội để phá hoại bọn họ.





Biết Tần Nhã đã rời khỏi nhà họ Tô, hiện giờ bà cụ cũng không thể nói gì.





Cô ta thấy hiện giờ chính là cơ hội thích hợp để kéo Tô Trạm về.





Nhưng cô ta cũng biết không thể dùng biện pháp mạnh, vậy nên lần này gặp mặt chỉ là một âm mưu, nhưng cô ta sẽ không trực tiếp nói với Tô Trạm, mà cô ta sẽ diễn thành một người phụ nữ yếu ớt bị tên biến thái chặn đường.





Đương nhiên người biến thái kia là do cô ta sắp đặt.





Cô ta không thể chủ động nói với Tô Trạm, vậy thì để anh chủ động nói với cô ta.





Cô ta không tin Tô Trạm có thể nhìn thấy cô ta bị người đàn ông khác sàm sỡ, kế hoạch bày ra trước mắt, dù gì anh cũng từng yêu cô ta.





Dù gì cũng có cảm tình hơn người lạ mà.





Cô ta tính đúng thời gian, quả nhiên Tô Trạm nhìn thấy cô ta đang bị sàm sỡ, anh còn chạy đến giải vây cho cô ta.





Lúc tranh cãi với tên biến thái, cô ta ngồi sụt xuống.





Lưu Phi Phi cố ý không muốn làm phiền anh, nói cảm ơn rồi lảo đảo bước đi.





Tô Trạm thực sự không muốn liên hệ gì cô ta, nhưng nhìn thấy cô ta rời đi trong tình trạng không ổn định như vậy, anh vẫn động lòng trắc ẩn với cô ta.





“Em muốn đi đâu, anh đưa em đi.” Tô Trạm dìu cánh tay cô.





Lưu Phi Phi cụp mắt: “Bỏ đi, em sợ phiền đến anh.”





“Dù có là người lạ cũng có thể giúp đỡ.”





Lần này Lưu Phi Phi lại không hề cự tuyệt.





“Rất xin lỗi, trước đây do em muốn kéo anh về nên mới làm ra nhiều chuyện thiếu suy nghĩ, mang lại cho cuộc sống của anh nhiều phiền phức, em thực sự xin lỗi.” Cô ta tỏ vẻ hiểu người, như thể cô ta đang trở lại là Lưu Phi Phi của trước kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK