Vú Vu cũng không hiểu, chỉ cảm thấy cái tên này rất hay.
“Chàng trai ngồi trên xe lăn đó cũng rất có mắt nhìn.” Vú Vu nói.
Lâm Tử Lạp nhất thời nhìn Vú Vu hồi lâu, cảm thấy dở khóc dở cười.
Hoa hồng tượng trưng cho tình yêu, Bạch Dận Ninh chắc chắn biết, cũng biết rõ ràng cô đang mang thai, nhưng vẫn tặng hoa hồng…
Cô than thở một hơi…
“Thế nào, hoa này có gì không đúng sao?” Vú Vu không hiểu, tại sao Lâm Tử Lạp lại than thở.
Lâm Tử Lạp nói: “Không có gì.” Cô cố ý đổi chủ đề, hỏi: “Sáng nay anh ấy đi khi nào?””
Vú Vu suy nghĩ một chút: “Tầm khoảng sáu giờ.”
Lúc đó cô cũng không xem giờ, lúc Tông Triển Bạch gọi điện thoại bảo cô đến, là năm giờ, cô thu dọn đồ đạc xong đi tới bệnh viện, cũng tầm nửa tiếng, Tông Triển Bạch có giao cho cô chút chuyện, ngồi ở đầu giường Lâm Tử Lạp một lúc mới đi.
Lâm Tử Lạp nhìn ra ngoài cửa sổ, tình trạng bây giờ của cô cũng không thể đi ra ngoài, Tông Triển Bạch cũng cả ngày không lộ mặt, chắc hẳn chuyện này rất khó xử lý.
Thật ra nội tâm của cô cũng cảm thấy hơi sợ hãi, dù sao đây cũng là một chuyện dường như không thể giải quyết
“Nghĩ gì vậy? Sao trông cô có vẻ không vui?” Vú Vu lo lắng hỏi, rồi sau đó lại nói: “Bây giờ tình trạng của cô cũng không thể thêm hao tổn tinh thần nữa.”
Lâm Tử Lạp cũng biết tình trạng của mình, dù có lo lắng cũng không giúp được gì, điều duy nhất có thể làm là không gây thêm phiền phức cho Tông Triển Bạch.
Cô nhắm mắt lại: “Vú Vu, vú tắt đèn đi, tôi muốn ngủ một chút.”
Ánh đèn quá sáng, cô không bình tĩnh lại được.
Vú Vu nói xong, tắt đèn đi, căn phòng lập tức tối sầm.
Vú Vu ngồi trên ghế: “Cô ngủ đi, có gì không thoải mái thì gọi tôi, tôi sẽ ở đây với cô.”
“Vú Vu, tôi không sao, bà đi nghỉ đi.”
Cả tầng này đã được thuê hết, phòng bên cạnh cũng có thể nghỉ ngơi được.
Vú Vu không yên tâm để cô lại một mình: “Không được, cô ngủ đi đừng để ý đến tôi, nếu mệt tôi sẽ nằm trên ghế sofa chợp mắt.”
Vú Vu quan tâm cô, Lâm Tử Lạp cũng biết bà ấy muốn tốt cho mình, cũng không lên tiếng nữa, nhắm mắt lại ngủ.
Vốn dĩ cũng không buồn ngủ, ban ngày lại có ngủ một lúc, cô cũng không thấy buồn ngủ, nhưng có lẽ do nằm quá lâu nên bất tri bất giác ngủ mất.
Lúc Tông Triển Bạch quay về đã là gần 12 giờ, trong phòng tối om, anh mở đèn gần cửa, Vú Vu ngủ không sâu, nghe được động tĩnh bỗng tỉnh dậy.
Bà đứng lên: “Quay lại rồi?”
Tông Triển Bạch nhàn nhạt ừ một tiếng, anh lập tức đi tới mép giường, Lâm Tử Lạp đang ngủ say vẫn chưa tỉnh.
Anh cởi cúc cổ áo, ánh mắt nhìn vào Lâm Tử Lạp, hỏi vú Vu: “Hôm nay cô ấy không cảm thấy khó chịu gì chứ?”
“Vẫn nôn nhiều, không ăn được gì mấy, thầy thuốc phải tiêm thuốc bổ, viết một ít đò ăn thanh đạm, buổi tối mới hơi khỏe lên, cũng ăn được một chút, không nôn ra nữa.” Vú Vu nói.
Tông Triển Bạch gật đầu, anh đưa tay sờ lên gò má cô, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, trắng nõn mịn màng, có lẽ bị Tông Triển Bạch sờ lên, Lâm Tử Lạp mới run run hàng lông mi, cô chậm rãi mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy người đàn ông đang ở cạnh giường, cô khởi động cơ thể muốn ngồi dậy, Tông Triển Bạch đỡ lấy cô, lấy một chiếc gối lót sau lưng cô, dịu dàng hỏi: “Có phải anh đánh thức em rồi không?”
Lâm Tử Lạp lắc đầu: “Em hơi khát.”
Tông Triển Bạch nhẹ nhàng đặt cô tựa vào đầu giường: “Anh đi rót cho em.”
Anh đi đến trước bàn, ánh mắt lơ đãng nhìn vào hoa tươi đặt trên bệ cửa sổ, anh nhìn một chút, lại đưa nước cho Lâm Tử Lạp: “Hoa ai tặng?”
Anh chỉ thuận miệng hỏi, hôm nay Lý Chiến đến, ngoại trừ anh ta, không có người khác.
Chỉ là sao lại tặng hoa hồng…
Động tác uống nước của Lâm Tử Lạp khẽ ngừng, chưa kịp nói gì thì vú Vu đã mở miệng trước: “Là một người đàn ông ngồi trên xe lăn tặng, xem ra rất thành tâm.”
Vú Vu cũng không biết quan hệ của Bạch Dận Ninh và Lâm Tử Lạp, cho nên nói chuyện không hề kiêng kỵ.