Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 473:





“Ai gọi tới thế?” Từ nét mặt tới ngôn ngữ của hắn đều rất lạnh nhạt, như thể đang hỏi một người xa lạ.





Lâm Tử Lạp nhíu mày, đáp: “Thẩm Bồi Xuyên, anh ta nói với em là bà không có chuyện gì, Hà Thụy Trạch cũng không chết.”





Hắn nhàn nhạt ừ một tiếng, sau đó quay người.





“Tông Triển Bạch.”





Lâm Tử Lạp gọi hắn lại.





Hắn dừng bước, không quay đầu lại, không hỏi cô có chuyện gì, chỉ đang chờ cô mở miệng.





Lâm Tử Lạp nắm chặt hai tay: “Em nghe Thẩm Bồi Xuyên nói khả năng bắn súng của anh rất tốt, anh có năng lực để hắn mất mạng chỉ với một phát súng, vì sao…”





“Sơ xuất, anh muốn hắn chết.” Nhẹ nhàng giải thích.





Quả thực là khả năng bắn súng của hắn rất tốt, chỉ là, lúc ấy hắn thấy Hà Thụy Trạch bóp Lâm Tử Lạp, hắn hoảng loạn nên lệch hai centimet.





Lâm Tử Lạp nhìn bóng lưng hắn, từ từ đi qua: “Anh không vui sao? Có phải em khiến anh tức giận không?”





Tông Triển Bạch cụp mắt xuống, hai hàng mi dày rậm che khuất tâm tình của hắn, trầm mặc mãi: “Không có.”





“Vậy vì sao anh…”





“Anh giận chính mình.”





Không đợi Lâm Tử Lạp nói hết, hắn đã chặn lời cô.





Lâm Tử Lạp đi đến trước mặt hắn, hai tay vòng lên eo hắn, ngửa đầu, ra vẻ nhẹ nhõm nói: “Anh có khuynh hướng tự ngược đãi à, giận chính mình?”





Lông mi của hắn run lên, nhìn chằm chằm đôi mắt thanh tịnh của cô, cười tự giễu: “Anh chưa từng chật vật như thế bao giờ.”





Không hiểu sao trái tim Lâm Tử Lạp run lên, cô cảm nhận được sự mất mát của Tông Triển Bạch.





Không khỏi ôm chặt hắn, dán chặt khuôn mặt lên lồng ngực hắn, Tông Triển Bạch như thế này khiến cô bất an và sợ hãi, không biết an ủi hắn thế nào, không biết tại sao hắn lại có tâm trạng như vậy.





“Là vì em khiến anh cảm thấy mình chật vật sao?” Cô có chút bối rối, không biết làm sao.





Khóe môi Tông Triển Bạch khẽ nhếch.





Hà Thụy Trạch nói một câu khiến hắn để tâm, Lâm Tử Lạp ở bên hắn chỉ là vì hai đứa trẻ, bởi vì hắn vẫn luôn biết Lâm Tử Lạp đột nhiên chấp nhận mình là do nguyên nhân bên ngoài.





Hắn vẫn luôn lơ đi, không để ý.





Thế nhưng khi nghe người khác nói đến, trong lòng hắn cảm thấy khó chịu.





Sống đến cái tuổi này, hắn chưa bao giờ có cảm giác thất bại như thế.





Tựa như hiện tại, Lâm Tử Lạp chủ động, hắn sẽ nghĩ có phải cô chỉ vì hai đứa trẻ nên mới miễn cưỡng bản thân?





Lâm Tử Lạp không thể thích ứng với hắn như thế này, quen hắn dây dưa, thân mật rồi, xa cách như thế khiến cô rất sợ hãi.





“Anh sao vậy, nói với em đi, được chứ?” Cô ôm lấy cổ hắn, nhìn thấy bản thân bất an trong con mắt hắn.





“Em nói xem, một người sẽ vì con của mình mà làm chuyện chính mình không thích làm ư?”





Lúc đầu, Lâm Tử Lạp sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng kịp ý trong những lời nói này của hắn.





“Anh để tâm đến lời của hắn ta à?”





Hắn trầm mặc không nói, tựa như ngầm thừa nhận.





Lâm Tử Lạp rất nghiêm túc, nói: “Không phải.”





“Em cũng không muốn thừa nhận, nhưng mà sự thực là em có hảo cảm với anh thật, hơi thích anh.” Lời này của cô là thật, không muốn lừa dối hắn, cũng không muốn lừa gạt chính bản thân mình: “Nếu như anh hỏi em thích bao nhiêu, yêu ngần nào, em không biết, chí ít là đã quen với việc anh ở bên em, sống chung với nhau như vợ chồng bình thường.”





Con ngươi ảm đạm của Tông Triển Bạch đột nhiên sáng rực lên: “Thật à.”





Lâm Tử Lạp cố tình lạnh nhạt: “Giả đấy.” Nói xong rồi buông tay rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK