Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lúc anh tới bệnh viện.” Lâm Tử Lạp nói thật, bây giờ tình cảm của cô và Tông Triển Bạch không bền chặt, cô không muốn vì chuyện này mà nảy sinh xa cách.





Tông Triển Bạch nghĩ lại tình huống lúc đó, cô chủ động muốn đi không phải vì muốn anh nhanh tới bệnh viện mà muốn đi gặp Bạch Dận Ninh.





“Hai người gặp nhau ở đâu?”





“Khách sạn.”





“Đã nói cái gì?”





Lâm Tử Lạp ngước nhìn anh mà trong lòng đau nhói.





“Chỉ nói anh ta đã điều tra ra ai hại ba nuôi anh ta, anh ta tới thành phố B để trả thù.”





Lâm Tử Lạp buông lỏng tay ra, cô cảm thấy Tông Triển Bạch ép hỏi cô như vậy cũng là không tin tưởng cô.





Đôi mắt cô rủ xuống, lông mi đột nhiên chớp nhẹ: “Anh không tin em đúng không?”





Lần này là Tông Triển Bạch kéo cô vào lòng, véo cằm cô: “Anh không phải không tin em, chỉ là anh không thích anh ta cứ dính lấy em, không thích em đi gặp anh ta.”





Anh cúi người đặt môi mình dính chặt lên môi cô không một kẽ hở, cắn môi cô nói khẽ: “Sau này, không được phép gặp anh ta.”





“Nhưng….Ư….”





Cô vừa nói thì anh lại càng ra sức khiến cô đau tới mức chau mày.





Anh đè cô lên giường.





Lâm Tử Lạp nhẹ nhàng vùng vẫy: “Em còn chưa tắm…”





“Anh không chê em.”





…………





Khi Lâm Tử Lạp tỉnh dậy trong phòng còn rất tối nhưng bên cạnh đã không có người, cô với chiếc điện thoại trên bàn, màn hình sáng lên, thời gian hiển thị 11 giờ 25. Cô ngồi phắt dậy, đã trưa rồi?





Có lẽ là cô bật dậy hơi nhanh nên toàn thân đều thấy đau, đặc biệt là eo và phần dưới.





Rõ ràng, tối qua anh cố ý.





Lâm Tử Lạp xuống giường mặc quần áo, kéo chiếc rèm cửa dày đã che gần hết ánh sáng ra. Đột nhiên có ánh mặt trời chiếu vào, thời tiết hôm nay rất tốt, ánh sáng trong trẻo, bây giờ lại còn có chút cảm giác xuân ấm hoa nở.





Lâm Tử Lạp tắm xong liền xuống lầu, trong nhà không có người, hai đứa bé đã đi nhà trẻ, Tông Triển Bạch đi gặp bạn cũ, Trình Dục Tú tới khách sạn.





Lúc Bạch Dận Ninh nhìn thấy Trình Dục Tú đã rất kinh ngạc, không ngờ bà ấy lại chủ động tới tìm mình.





Vừa hay, anh cũng muốn tìm Trình Dục Tú nói chuyện. Đây đúng là một cơ hội tốt.





“Tìm cậu thật ngại quá.”





Bạch Dận Ninh mỉm cười: “Cháu coi cô như người thân, không cần ngại đâu, vào trong rồi nói.”





Trình Dục Tú xách túi đi vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK