“Không.” Thẩm Bồi Xuyên trả lời.
Tống Nhã Hinh chỉ vào chiếc xe đang đỗ ở bên đường, nói: “Xe của tôi đang đỗ ở bên đó, nếu anh không ngại thì lên xe tôi ngồi một lát đi.”
Thẩm Bồi Xuyên không từ chối.
“Cái tên này.” Tô Trạm nhìn thấy Thẩm Bồi Xuyên cùng với một người phụ nữ lên một chiếc xe, vô cùng không dám tin tưởng vào ánh mắt của mình.
Anh ấy hỏi tài xế ở đằng trước: “Người đàn ông mới vừa từ trong cửa hàng nhỏ đó đi ra ngoài, là cùng với một người phụ nữ lên một chiếc xe đúng không?”
Tài xế nói: “Đúng vậy, lại còn là một người phụ nữ rất xinh đẹp nữa.”
Tô Trạm cười một tiếng, nghĩa thầm cũng đều đã có phụ nữ rồi, thế mà vẫn còn suốt ngày giả vờ giả vịt ở trước mặt anh, còn nữa người phụ nữ vừa rồi là ai vậy? Có quan hệ gì với Thẩm Bồi Xuyên? Lẽ nào Thẩm Bồi Xuyên đã có bạn gái rồi, chỉ là vẫn luôn giấu anh? Nhưng chuyện này cũng không cần thiết phải giấu giếm mà? Trong lòng Tô Trạm tràn ngập nỗi nghi hoặc, nhưng đáng tiếc là không có ai có thể giải đáp được cho anh ấy.
Tài xế liếc về phía sau nhìn anh ấy: “Chúng ta có đi không?”
Cậu ấy cũng không thể cứ đỗ xe mãi ở chỗ này mà không để tài xe đi tìm khách được.
Nhìn thấy đã có người đi cùng Thẩm Bồi Xuyên, anh ấy cũng yên tâm không ít, nói với tài xế đi về địa chỉ biệt thự của Tông Triển Bạch.
Sau khi Tống Nhã Hinh lái xe đến nội thành, tìm được một quán cà phê có phong cách tương đối ấm áp, tình cảm.
“Chúng ta uống cốc cà phê nhé.”
Thẩm Bồi Xuyên cũng không phải là rất muốn đi đến quán cà phê, nhưng xét thấy bản thân vừa nãy đã đồng ý rồi, nên đành mở cửa bước xuống xe.
“Chỉ là uống một cốc cà phê mà thôi, sao tôi cứ cảm thấy anh có vẻ như không phải là rất bằng lòng vậy.” Tống Nhã Hinh cười nói.
“Tôi…”
“Tôi đùa anh thôi.” Tống Nhã Hinh cố ý ngắt lời anh, cô ta biết tâm trạng của anh đang suy sụp, có thể là bởi vì chuyện của Tang Du. Tang Du trước khi sắp đi đã đến tìm cô ấy.
Tang Du có thể cảm nhận được Tống Nhã Hinh có cảm giác với Thẩm Bồi Xuyên, hơn nữa cô ấy lại là con gái của cục trưởng Tống, như vậy sẽ rất có lợi cho sự nghiệp của Thẩm Bồi Xuyên. Cục trưởng Tống cho dù có thích anh như thế nào thì chung quy anh cũng chỉ là cấp dưới, nhưng nếu như là con rể thì lại khác, ông ấy sẽ càng tận tâm tận lực, hết lòng hết dạ nâng đỡ anh. Cho nên trước khi đi, cô đã thẳng thắn nói ra tất cả cho Tống Nhã Hinh biết.
Quán cà phê được lắp đặt, trang trí rất ấm áp, có chút lãng mạn, phần lớn là các cặp đôi yêu nhau sẽ đến đây uống cà phê trò chuyện lãng mạn.
Tống Nhã Hinh ngồi xuống vị trí trước cửa sổ, cây ngô đồng ở bên ngoài cửa sổ che khuất ánh sáng mặt trời, nên cũng không chói mắt lắm. Trong bình hoa gốm sứ màu trắng được đặt ở giữa bàn có cắm mấy nụ hoa cúc nhỏ.
“Anh muốn uống gì?” Cô ta nhìn Thẩm Bồi Xuyên hỏi.
Thẩm Bồi Xuyên đáp: “Trà xanh.”
“Một cốc trà xanh và một tách cappuccino cho thêm sữa.” Tống Nhã Hinh nói với nhân viên phục vụ.
“Vâng.”
Sau khi nhân viên phục vụ rời khỏi, Tống Nhã Hinh cười nói: “Có phải là đàn ông đều không thích đồ ngọt hay không? Cho dù là uống cà phê, cũng không thích cho thêm đường và sữa?”
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Chắc tùy theo sở thích và khẩu vị của từng người.”
“Tôi đã nghe nói rồi, không nghĩ tới anh cũng có lúc giống như đứa trẻ vậy.” Tống Nhã Hinh nói.
Thẩm Bồi Xuyên nghe mà chẳng hiểu ra sao, không biết cô ấy có ý gì: “Cô đã biết cái gì rồi?”
“Anh đoán xem.” Tống Nhã Hinh cười nói.
Thẩm Bồi Xuyên lắc đầu đáp: “Tôi không đoán được.”
“Anh ấy à, thật sự là không có thú vị gì cả, nhưng mà, anh lại là người đàn ông đáng để gửi gắm cả đời. Thực ra tôi rất hối hận, dù sao thì lúc đó bố tôi rất muốn để cho tôi kết hôn với anh…”
“Những chuyện đó đều đã qua rồi.” Thẩm Bồi Xuyên ngắt lời cô ấy, không muốn cùng cô nói những lời này.
Tống Nhã Hinh hỏi: “Anh có ghét tôi không? Có hận tôi không?”
“Không có.”