Hiện tại, đây là điểm yếu duy nhất cô có thể dùng để uy hiếp Tông Triển Bạch.
Nếu như hắn để tâm đến Lâm Tử Lạp, cũng sẽ không trơ mắt nhìn bộ dạng Lâm Tử Lạp bị lột đồ lan truyền trên mạng.
Tông Triển Bạch nhìn chằm chằm điện thoại di động, dùng ngón tay di di màn hình điện thoại, lúc cuộc điện thoại chuẩn bị kết thúc, hắn ấn nút nghe điện.
“A Hạo.” Hà Khiếu Ninh vui mừng nói.
Cô tôi cho rằng Tông Triển Bạch sẽ không nhận điện thoại của cô.
Tông Triển Bạch cũng không trả lời, buồn vui của cô, không thể kích động nổi một chút tâm trạng của hắn.
Dần dần Hà Khiếu Ninh cũng tỉnh táo lại, cô đặt tay ở trên chăn, nắm lấy rồi lại buông ra rất nhiều lần mới có thể mở miệng nói: “Anh nhận được video chưa? Đặc sắc không?”
Mí mắt Tông Triển Bạch rũ xuống một nửa, tất cả sự tức giận đều được hắn bình tĩnh che giấu.
“Chúng ta gặp mặt một chút, em đặt phòng ở khách sạn Thượng Hoàng, 108, em chờ anh, anh có thể không đến, nhưng em chắc chắn, sẽ phát tán video Lâm Tử Lạp lên mạng, trở thành đối tượng để đàn ông nổi lên máu dê.”
Nói xong cô liền cúp điện thoại, trái tim vẫn còn đang đập thình thịch không ngừng.
Cô rất khẩn trương.
Thế nhưng nghĩ đến có thể gặp mặt hắn lại rất hưng phấn.
Cô từ trên giường đứng dậy, chạy chân trần đến trước tủ quần áo, bắt đầu tìm kiếm quần áo để mặc đêm nay.
Đầy một ngăn tủ váy vóc, quần áo đắt tiền, lúc này không có lấy một bộ hợp ý cô, cảm giác không có cái nào đẹp.
Thế nhưng bây giờ đi mua cũng không kịp, chỉ có thể đem toàn bộ quần áo ra lần lượt thử từng cái một.
Dáng vẻ của cô bây giờ rất hưng phấn, như là mối tình đầu của cô gái nhỏ, bởi vì phải đi gặp người đàn ông mà mình thầm thích đã lâu, nên muốn trở nên xinh đẹp hơn, muốn đem dáng vẻ xinh đẹp nhất của mình xuất hiện trước mặt hắn.
Khiến hắn hoa mắt, làm cho hắn thích mình.
Cô hy vọng Tông Triển Bạch sẽ thích cô.
Lâm Tử Lạp ra khỏi toilet, vú Vu nhiệt tình chào hỏi cô, biểu tình trên mặt như muốn nói tôi biết các người vừa làm gì.
Lâm Tử Lạp ngượng ngùng cúi đầu, mượn cớ nói: “Cháu đi xem Tiểu Hi.”
Nói xong cũng đi vào phòng.
Cô không chịu nổi ánh mắt nhiệt tình của vú Vu.
“Ăn cơm thôi.” Vú Vu gọi cô.
Lâm Tử Lạp giả vờ không nghe thấy, cứ đi vào phòng.
Đến lúc ăn cơm cô mới mở cửa đi ra.
Lâm Huệ Tinh đã có “ba ba” ngay cả Lâm Tử Lạp cũng không cần nữa, lúc ăn cơm, tự chủ động chạy đến bên cạnh Tông Triển Bạch ngồi. “Con ngồi cùng với ba ba.”
Trang Kha Nguyệt ôm lấy bé: “Con ngồi cùng chỗ với bà ngoại.”
Bà sợ thời gian lâu rồi, nhóc con này càng không thể rời khỏi Tông Triển Bạch.
Đó không phải là chuyện tốt, dù sao Tông Triển Bạch cũng không phải ba của bé.
“Không được, con sẽ ngồi cùng chỗ với ba.” Nói xong bé ôm lấy cánh tay của Tông Triển Bạch, ôm thật chặt vào trong ngực.
Ai cũng không thể đem bé tách khỏi ba ba.
“Tiểu Nhụy…”
“Để nó ngồi cùng với tôi đi.” Tông Triển Bạch thản nhiên nói.
Trang Kha Nguyệt trầm ngâm trong phút chốc: “Đứa trẻ này không hiểu chuyện cậu đừng để ý.”
“Tôi không để ý.” Tông Triển Bạch để cho cô bé ngồi: “Tới đây không cần khách sáo, cứ coi đây như là nhà, trước đây ly hôn với Lâm Tử Lạp khiến bà không vui sao?”
Trang Kha Nguyệt vẫn giữ thái độ lãnh đạm với hắn, chuyện này Tông Triển Bạch có thể cảm nhận được.
Trang Kha Nguyệt cũng không giấu diếm, trong lòng mọi người cũng đã rõ: “Cậu và Ngôn Ngôn đã ly hôn, theo lý mà nói, thì không nên tới quấy rối cậu.”
“Về chuyện ly hôn, tôi nghĩ bà hiểu lầm.” Tông Triển Bạch cũng không sốt ruột giải thích, hắn không nhanh không chậm mở miệng: “Tôi và….”
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Lâm Tử Lạp: “Tôi và Lâm Tử Lạp chưa làm thủ tục ly hôn, bởi vậy không tính là ly hôn.”
“Cái gì?” Trang Kha Nguyệt kinh ngạc nhìn con gái, dò hỏi: “Đây là sự thật?”
Lâm Tử Lạp thành thực gật đầu.
Trang Kha Nguyệt cảm thấy không thể tin được, bà vẫn luôn cho rằng Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch không còn quan hệ gì.
“Cho nên, trên danh nghĩa chúng tôi vẫn còn là vợ chồng.” Ý là muốn nói cho Trang Kha Nguyệt biết, hiện tại Lâm Tử Lạp ở đây là hợp tình, hợp lý, hợp pháp.