Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bệnh viện này có tổng cộng ba tòa nhà, Lâm Tử Lạp ở tòa nhà số ba. Tòa nhà số ba mới xây, cơ sở vật chất đầy đủ hơn hai tòa trước, Thẩm Bồi Xuyên không xếp cho Trang Kha Nguyệt ở tòa nhà số ba vì sợ bà ấy sẽ vô tình gặp Lâm Tử Lạp.





Mặc dù cơ sở vật chất ở đây không tốt bằng ở tòa nhà số ba, nhưng các bác sĩ điều trị cho Trang Kha Nguyệt đều là những người giỏi nhất.





Tông Triển Bạch đáp một tiếng “đã biết” rồi cúp máy. Anh khá hài lòng với sự sắp xếp của Thẩm Bồi Xuyên. Dù sao trong cùng một tòa nhà thì cơ hội gặp Lâm Tử Lạp sẽ cao hơn. Mặc dù hiện tại Lâm Tử Lạp không thể xuống giường và cũng có người trông coi, nhưng để ngừa lỡ như, xếp cách xa một chút vẫn tốt hơn.





Anh đi tới phòng bệnh mà Thẩm Bồi Xuyên đã nói, trong phòng chỉ có một mình Thẩm Bồi Xuyên.





“Người đâu?” Anh bước vào phòng bệnh.





Đây là phòng đơn, môi trường và cơ sở vật chất khá tốt, Trang Kha Nguyệt ở cũng thoải mái.





Thẩm Bồi Xuyên trả lời: “Đưa đi làm kiểm tra rồi.”





Tông Triển Bạch gật đầu. Thẩm Bồi Xuyên nhìn ra ngoài, sau khi chắc chắn không có ai mới nói: “Có lẽ Trần Thanh đang phòng bị chúng ta, Trần Thi Hàm thậm chí còn không ra khỏi cửa khu nhà chung.”





Thẩm Bồi Xuyên hỏi với vẻ nghiêm trọng: “Chúng ta nên làm gì đây?”





Rõ ràng chuyện này là một thế thua, chỉ có chỗ đột phá từ trên người Trần Thi Hàm.





Tông Triển Bạch xoay người nhìn ra cửa sổ: “Không còn cách nào, chỉ có thể đồng ý.”





Thẩm Bồi Xuyên hoảng sợ: “Đồng ý? Vậy còn chị dâu thì thế nào, chị ấy hiện đang mang thai, Trang Kha Nguyệt thì… Lỡ như chị ấy biết thì có chịu nổi không?”





Anh chậm rãi xoay người lại nhìn Thẩm Bồi Xuyên đang bối rối, sau đó bình tĩnh trả lời: “Nếu một lễ cưới không có cô dâu, nó có thể hoàn thành được không?”





Thẩm Bồi Xuyên nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Tông Triển Bạch, như hiểu ra điều gì đó bèn hỏi thử: “Ý anh là vào ngày kết hôn khiến Trần Thi Hàm…”





Dưới sự phòng bị của Trần Thanh đối với bọn anh, chỉ có lúc kết hôn mới có thể tiếp xúc với Trần Thi Hàm, đến lúc đó… Không có cô dâu, để xem Văn Khuynh có thể làm gì.”





Đây cũng là một cách hay.” Trong tình cảnh này không còn cách nào khác.





Một khi Văn Khuynh và Trần Thanh hợp lực thì sẽ rất tàn nhẫn, chúng cũng sẽ kéo Lâm Tử Lạp vào dù cô đang mang thai.





Lúc này, Trang Kha Nguyệt được nhân viên y tế dìu bước vào.





Thẩm Bồi Xuyên vội vàng đi qua đỡ Trang Kha Nguyệt.





Tông Triển Bạch hỏi bác sĩ đi theo Trang Kha Nguyệt: “Tình hình của bà ấy thế nào?”





“Đã kiểm tra hoàn tất, đợi đến khi có kết quả mới có thể vạch ra phương án điều trị.” Bác sĩ đáp. Ông ấy muốn nói lại thôi, như thể kiêng dè Trang Kha Nguyệt đang ở đây: “Chúng ta sang chỗ khác nói chuyện đi.”





Trang Kha Nguyệt im lặng ngồi trên giường, bà biết tình hình của mình.





Tông Triển Bạch theo bác sĩ ra ngoài. Sau khi xác định Trang Kha Nguyệt không nghe thấy, bác sĩ mới lên tiếng: “Tình hình của người bệnh không được lạc quan. Nếu bà ấy có khát vọng sống sót khá mạnh thì hiện tại có một số loại thuốc có thể điều trị, quá trình này sẽ kéo dài, nhưng không gây tổn thương quá lớn đối với cơ thể người bệnh, sống vài năm cũng không thành vấn đề. Nếu bà ấy… Tôi thấy thái độ của bà ấy khá tiêu cực.”





Bác sĩ không sợ người bệnh có bệnh tình nặng, chỉ sợ bản thân người bệnh từ bỏ, không muốn sống tiếp.





“Cảm ơn, tôi đã biết, việc điều trị cho bà ấy phải làm phiền anh rồi.” Tông Triển Bạch chậm rãi nói. Có lẽ Trang Kha Nguyệt có thái độ như vậy là vì nhìn thấy Lâm Viên Trung chết, thế nên bà đã buông bỏ lòng thù hận, khát vọng sống cũng không cao.





Bác sĩ này còn rất trẻ, đã từng đi du học nâng cao ở nước ngoài nhiều năm và chuyên về bệnh nan y, nhìn trẻ tuổi nhưng rất giỏi. Anh ta đẩy kính: “Đây là việc bác sĩ phải làm, hơn nữa bên phía viện trưởng còn đặc biệt dặn dò, chúng tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức.”





Anh ta dừng một hồi: “Tôi còn bệnh nhân khác, đi trước đây.”





Tông Triển Bạch gật đầu. Sau khi bác sĩ rời đi, anh không về phòng mà cúi đầu đứng trên hành lang xoa ấn đường. Thái độ của Trang Kha Nguyệt khiến anh không được thoải mái lắm.





Con trai bà ấy đã chết, bây giờ giết chết Lâm Viên Trung để báo thù, nhưng bà ấy không nghĩ đến Lâm Tử Lạp sao?





Lâm Tử Lạp cũng là con gái bà ấy, cô đã theo bà ấy trải qua rất nhiều khó khăn, có bao giờ bà ấy nghĩ Lâm Tử Lạp sẽ như thế nào khi bà ấy muốn giải thoát cho bản thân mình không?





Tông Triển Bạch cảm thấy Trang Kha Nguyệt quá ích kỷ, chỉ lo cho bản thân, không nghĩ cho con gái của mình.





Anh thở dài một hơi rồi xoay người đi vào phòng bệnh.





Mặt Trang Kha Nguyệt vàng vọt, dáng người gầy gò, hai mắt trũng sâu, xám xịt vô thần. Khi thấy Tông Triển Bạch vào phòng, bà nở nụ cười: “Cảm ơn con vì đã không để Ngôn Ngôn biết.”





Tông Triển Bạch nhìn bà ấy: “Mẹ còn quan tâm đến cô ấy ư?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK