Thẩm Bồi Xuyên lại gửi đến một đoạn tin nhắn.
“Đang xem cái gì vậy?” Lâm Tử Lạp đi tới.
“Không có gì.” Tông Triển Bạch cất điện thoại di động, phát hiện trên váy cô có thắt một cái nút, ở trên bắp đùi của cô, lộ ra đôi chân trắng nõn, thẳng tắp, nhỏ nhắn, con mắt anh khẽ nhúc nhích, đây là lối ăn mặc kiểu gì?
Lộ như thế này để cho ai xem?”
Anh nhếch môi nửa nóng nửa lạnh: “Rất nóng.”
Lâm Tử Lạp thuận theo tầm mắt của anh nhìn xuống, phát hiện bản thân vì tiện lái xe mà chưa bỏ váy hạ xuống.
Cô đang muốn giải thích, Tông Triển Bạch đã mở cửa xe ra, lấy âu phục của mình, khoác lên trên người cô: “Lên xe.”
Âu phục không biết cởi ra từ lúc nào, dường như vẫn còn lưu lại nhiệt độ trên người anh, cùng với hơi thở đặc biệt chỉ của riêng anh, mùi dễ ngửi, không hề đem lại cho người ta cảm giác khó chịu.
Lâm Tử Lạp khom người lên xe, nghĩ đến việc của Vu Đậu Đậu trong cửa tiệm, thuận miệng hỏi một câu: “Em nghe Vu Đậu Đậu nói, liên quan đến việc lật lại vụ án, anh không có dự định làm gì à?”
Tông Triển Bạch nhìn cô một cái: “Anh ta tìm em?”
Lâm Tử Lạp thành thật gật đầu: “Ừm.”
“Không phù hợp lắm.” Dù sao thì Hà Thụy Trạch vừa mới đi vào, bây giờ tiếp tục khai ra Hà Khiếu Ninh có vụ án giết người, mặt mũi nhà họ Hà sẽ kết thúc triệt để.
Không phải sợ nhà họ Hà, bọn họ có quy định của bọn họ.
Nhưng xem ra lần trước biểu hiện của Hà Văn Hoài với anh rất không vừa lòng, sau lưng không biết muốn làm cái gì xấu xa nữa.
“Yên tâm, sẽ không nhúng tay vào, chưa phải lúc.”
Lâm Tử Lạp yên tâm, chuyện này tuy liên quan đến cô, nhưng không quan trọng với Vu Đậu Đậu, suy cho cùng trong chuyện này anh trai của anh ấy chết, tuy nói anh trai anh ấy có tội, nhưng tội không đáng chết
Tông Triển Bạch nắm lấy tay cô.
Bàn tay dày rộng dường như có ma lực trấn an lòng người, tâm trạng Lâm Tử Lạp dần dần lắng xuống.
“Đến lúc đó, em cũng không cần ra mặt.” Tông Triển Bạch sớm đã suy nghĩ kỹ, đến lúc đó chỉ để cho Vu Đậu Đậu tham dự một mình,
Nhà họ Hà đã đi một đứa con trai, bây giờ lại đi một đứa con gái nữa, thật mất mặt.
Bọn họ sẽ không nhẫn nhịn đâu, ai xông lên phía trước, người đó chính là đối tượng trả thù của nhà họ Hà.
Anh không thể để Lâm Tử Lạp đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió.
“Ừm.” Lâm Tử Lạp không nghĩ nhiều như anh, thể diện của Hà Khiếu Ninh đã sớm kết thúc rồi.
Cô có chút mệt mỏi, tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại.
Trong buồng xe dần dần yên tĩnh lại, hai người không tiếp lời nhau nữa, mỗi người một suy nghĩ.
Bỗng nhiên Lâm Tử Lạp nghĩ đến cái gì đó, nghiêng đầu nhìn về phía Tông Triển Bạch: “Thẩm Tú Tình như thế nào rồi? Có tra được cái gì không? Tại sao cô ta bỗng nhiên xuất hiện? Có phải do người khác xúi giục hay không?”
Mắt Tông Triển Bạch lóe lên, không hề nhìn cô, mà thản nhiên nói: “Vẫn đang điều tra.”
Về cái chết của Thẩm Tú Tình, anh cũng không nói, tránh cho cô suy nghĩ nhiều.
Anh sẽ điều tra rõ ràng nguyên nhân cái chết của cô ta, lại do ai làm ra.
Lâm Tử Lạp gật đầu, dựa vào ghế tựa chuẩn bị tiếp tục nghĩ ngơi, lúc này điện thoại di động trong tay cô rung một cái, tay của cô giống như bị chạm phải điện vậy, giật mình, cô cúi đầu trượt lên màn ảnh trên điện thoại, lại là một tấm hình, là cảnh tượng cô cầm lấy tiền từ trong tay người phụ nữ kia.
Ngay sau đó lại là một đoạn tin nhắn: [Cô đã nhận tiền, bán đứng cơ thể của mình, bất ngờ mang thai, cô không muốn biết ba của đứa con cô là ai sao?]
Tay cô không ngừng run rẩy, một nỗi bất an dâng trào trong lòng, cô vội vã gõ một dòng chữ: [Anh là ai, có mục đích gì, sao lại biết được chuyện này?]
Lần này dường như cô không còn do dư, ấn nút gửi đi.
“Em làm sao vậy?” Tông Triển Bạch nhận ra được sự khác thường của cô.
Lâm Tử Lạp không kiềm chế được hô hấp dồn dập, không thể khống chế, cô thuận miệng nói dối: “Tiểu Nhã gửi tin nhắn đến hỏi chuyện công việc.”
Tông Triển Bạch không nghi ngờ, ánh mắt lướt qua mặt cô: “Có chuyện gì thì nói với anh.”
“Ừm.” Lâm Tử Lạp cúi đầu.
Chuyện này làm sao cô có thể mở miệng nói với anh được cơ chứ?
Nói chính mình bán mình sao?
Bán đứng cơ thể của mình?
Cô không biết trong tay đối phương còn có bao nhiêu thứ, cô vô cùng sợ chuyện năm đó bại lộ trước mặt mọi người.
Thực ra là trước mặt anh.