Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tông Triển Bạch ngồi xổm xuống, gỡ tay đang che trán của cậu: “Đau không?”





Không có vết đỏ trên trán.





Lâm Tinh Tuyệt lắc đầu: “Không đau.”





Anh suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Bộ đồ ngủ của con cũng là do mami may phải không?”





Trước đây mami chỉ may cho cậu và em gái.





Tông Triển Bạch không biết có phải là Lâm Tử Lạp làm hay không, chỉ biết là Lâm Tử Lạp đã đưa nó cho anh. Anh luôn nghĩ đó là đồ mua.





Anh nhìn bộ đồ ngủ của con trai có cùng chất liệu và kiểu dáng giống với đồ của mình liền hỏi: “Đây là đồ mami làm cho con à?”





Lâm Tinh Tuyệt gật đầu: “Quần áo của con và em gái đang mặc hầu hết đều là do mami tự làm.”





Cô là một nhà thiết kế thời trang nên rất hiểu biết về các loại vải. Hơn nữa cửa hàng quần áo có máy bàn nên cô thấy làm cũng rất tiện.





Lâm Tinh Tuyệt nhìn Tông Triển Bạch cảnh cáo: “Ba nhất định phải đối xử tốt với Mami đấy.”





Mami đối xử với cậu tốt như vậy





Cậu còn nhỏ nhưng khí thế không hề nhỏ.





Tông Triển Bạch đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cậu bé: “Con lên đây làm gì?”





Đối xử tốt với Lâm Tử Lạp? Đó là trách nhiệm của anh với người phụ nữ của mình, anh không thương người phụ nữ của mình thì ai thương đây?





Còn cần cậu phải cảnh báo ư?





Lâm Tinh Tuyệt ngẩng đầu lên: “Con đến đây để lấy đồ ngủ cho mami, hôm nay mami sẽ ngủ với con.”





Tông Triển Bạch đã biết rồi nên anh cũng không quá ngạc nhiên.





Ngược lại Lâm Tinh Tuyệt có ý muốn khoe khoang, như thể muốn nói rằng cậu đã chiếm lấy mami từ lâu rồi. Bây giờ mami phải theo cậu.





Anh vỗ vỗ vai con trai, cười không nói lời nào, xoay người lấy đồ ngủ của Lâm Tử Lạp ra. Lâm Tinh Tuyệt đưa tay ra: “Đưa cho con.”





Tông Triển Bạch đưa nó cho cậu rất tự nhiên. Lâm Tinh Tuyệt ôm nó vào lòng, xoay người bước xuống cầu thang.





Tông Triển Bạch đi sau cậu, bước đi bình tĩnh.





Lâm Tinh Tuyệt chạy vào phòng gõ cửa phòng tắm: “Mami, con mang cho mẹ rồi này.”





Lâm Tử Lạp đang dọn dẹp phòng tắm, cho tất cả quần áo đã thay vào giỏ.





Nghe thấy tiếng con trai, cô không đến ngay mà bảo con trai treo quần áo lên tay nắm cửa.





Đợi để cô tự mở cửa lấy.





Lâm Tinh Tuyệt nói xong, sau đó treo quần áo lên tay nắm cửa, rồi lại leo lên giường tiếp tục nhìn vào máy tính bảng nghiên cứu các bài toán số.





Lâm Huệ Tinh đang lăn qua lăn lại trên giường ôm một món đồ chơi bằng lông nhung.





Lâm Tử Lạp ở trong phòng tắm xả nước trong bồn tắm ra, thu dọn xong, cô bước tới lấy bộ đồ ngủ. Quần áo được đặt trên tay nắm cửa phòng tắm, cô chỉ cần mở một kẽ hở là có thể vươn tay ra lấy. Lúc cô với được quần áo đang định rút tay về, đột nhiên bị người ta nắm lấy cổ tay. Thần kinh căng ra, cô vừa định hỏi là ai thì thấy bóng người đang tiến tới. Cô ngước nhìn theo khe hở, rất nhanh cô nhìn thấy một khuôn mặt góc cạnh mà quen thuộc.





Lông mày cô cau lại, cô nhỏ tiếng: “Anh đang làm gì vậy?”





Tông Triển Bạch nhìn xuống khuôn mặt cô, cô mới gội đầu, sấy khô, tóc vẫn còn rối ở vai. Trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, cổ và xương quai xanh đẹp đẽ lộ ra trước mắt anh. Rồi nhìn xuống, một đôi chân thon dài thẳng tắp.





Mắt anh càng ngày càng nóng.





Lâm Tử Lạp sợ nhất khi nhìn thấy anh như vậy, nhẹ nhàng thu tay về: “Anh đừng làm loạn, hai đứa nhỏ vẫn còn ở đây.”





Tông Triển Bạch trầm giọng: “Vậy thì em cho anh vào đi.”





Lâm Tử Lạp: “…”





Cô nói nhỏ: “Em muốn thay quần áo.”





“Anh biết.”





Lâm Tử Lạp: “…”





Tông Triển Bạch cười, vươn tay nhéo má cô: “Không cho vào cũng không sao, anh cũng muốn ở bên dưới ngủ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK