“Ngôn Ngôn” Trang Kha Nguyệt bỗng nhiên đứng dậy, cố ý ngắt lời Lâm Tử Lạp, nghiêm giọng trách mắng: “Con không thể hiểu cho mẹ sao? Mẹ với ba con tái hôn, bởi vì mẹ vẫn còn yêu ông ấy, chỉ đơn giản như thế!”
Bà muốn Lâm Viên Trung đến lúc chết mới biết, ông ta từng có con trai, khiến ông đau khổ, ân hận!
Đã từ rất lâu Trang Kha Nguyệt mới lớn tiếng với Lâm Tử Lạp như thế.
Bây giờ bà ấy lại vì Lâm Viên Trung mà kích động như thế .
Đôi môi của cô khẽ run lên: “Mẹ thực sự muốn tái hôn với ông ấy sao?”
“Đương nhiên là thật rồi!” Trang Kha Nguyệt không dám nhìn đôi mắt bị tổn thương của Lâm Tử Lạp.
“Được, được, được, con tác thành cho mẹ!” Lâm Tử Lạp đứng dậy: “Coi như hôm nay con chưa đến.”
Nói xong cô bước nhanh ra khỏi biệt thự, Tông Triển Bạch đi theo cô.
Trang Kha Nguyệt lo lắng, đi ra ngoài theo cô.
Bà biết, sau hôm nay, bà thực sự đã làm tổn thương Lâm Tử Lạp.
Lúc này chắc chắn rất đau lòng.
“Con nghĩ cô ấy cần bình tĩnh lại.” Tông Triển Bạch nhìn Trang Kha Nguyệt.
Trang Kha Nguyệt đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn xuống dưới, bà rụt rè không dám nhìn ai: “Sau này nhờ con chăm sóc con bé.”
“Cô ấy là vợ của con, chắc chắn con sẽ không để cô ấy đau lòng.” Giọng nói của anh rất trầm: “Mẹ có việc khó xử gì cứ nói với con, con có thể giúp mẹ…..”
“Mẹ không có việc khó xử.” Trang Kha Nguyệt vẫn không chịu nói ra.
Trang Kha Nguyệt không muốn nói, ai cũng không thể giúp được bà.
Đến bây giờ Tông Triển Bạch vẫn cảm thấy Trang Kha Nguyệt làm như thế là có mục đích, bà chỉ không muốn nói ra mà thôi.
Tông Triển Bạch nhìn cô quay người bước lên xe, Lâm Tử Lạp dựa vào cửa sổ xe không nói năng gì, giống như chịu đả kích cực lớn, cô tưởng rằng chuyện này vẫn có thể cứu vãn, nhưng Trang Kha Nguyệt đã cho cô biết là cô suy nghĩ hão huyền.
Chuyện này không thể thay đổi được.
Cô không có cách nào để thuyết phục được Trang Kha Nguyệt, rất rõ ràng bà đã hạ quyết tâm tiếp tục chung sống với Lâm Viên Trung.
Cô nói gì cũng vô ích.
Chuyện này, Tông Triển Bạch không thể dùng lời nói an ủi cô, chỉ nắm lấy tay cô, đó là sự an ủi im lặng.
Lâm Tử Lạp lau khóe mắt: “Em không sao.”
Cô quá kích động.
“Chỉ cần bà ấy vui là được.” Thực ra trong lòng cô vẫn để tâm, chỉ là không thể nào thay đổi được suy nghĩ của Trang Kha Nguyệt, ép bản thân chấp nhận.
Lúc xe đi đến cổng, Tông Triển Bạch nhìn thấy chiếc xe đỗ ở trước cổng, bỗng nhiên anh chau mày lại.
Lâm Tử Lạp cũng nhận ra chiếc xe đang đỗ, giống như là……
Cô và Tông Triển Bạch nhìn nhau
Cả hai đều hiểu rõ.
Xe dừng lại, họ đẩy cửa xe bước xuống.
Sắc mặt của Tông Triển Bạch hơi u ám, đẩy cửa ra, trong phòng khách, chú Phùng đang ngồi trên sofa, nghe thấy cửa kêu, chú nhìn thấy Tông Triển Bạch liền đứng dậy: “Cậu chủ.”
“Muộn thế này rồi, có chuyện gì sao?” Tiện miệng hỏi một câu, nhưng trong lòng anh biết rõ chắc chắn có chuyện, nếu không chú ấy sẽ không đến.
Chính xác mà nói, nếu không có chuyện gì Tông Khải Phong sẽ không bảo chú ấy đến.
“Không phải sắp đón năm mới rồi sao? Ông chủ nói bảo hai người đưa bọn trẻ qua bên đó đón năm mới.” Chú Phòng giả bộ như không nhìn thấy sắc mặt u ám của Tông Triển Bạch.
Cười nhắm tịt cả mắt rồi nói.