Cô lúng túng nhấc cánh tay, ôm lấy eo của anh, vùi mặt vào trong lòng của anh, muốn che giấu đi những giọt nước mắt, nhưng vẫn rơi xuống.
Không đau khổ, không ấm ức, không có cảm xúc bùi ngùi lâu ngày gặp lại, không biết tại sao, nước mắt cứ tràn ra khóe mắt, không có điềm báo gì, cứ rơi xuống khiến cô không kịp đề phòng, không thể che giấu: “Xin lỗi, em vốn định để hai đứa trẻ ở lại bên cạnh anh……”
“Anh biết em cần chúng hơn anh.” Trước giờ anh chưa từng trách móc, oán giận, cô làm mẹ cần con cái ở bên cạnh hơn là anh.
Quãng thời gian đó quá khó khăn, giây phút ôm lấy cô, những ngày tháng đó liền tan biến mất.
Không ai nhắc đến quá khứ nữa.
Cứ im lặng ôm nhau như thế, tình cảm mãnh liệt lúc này còn rực cháy hơn thời tiết nóng như thiêu đốt.
Mãi đến khi điện thoại của Lâm Tử Lạp reo lên mới cắt ngang hai người, cô móc điện thoại ra, nhìn màn hình hiển thị hai chữ ‘chú hai’, là Thiệu Vân gọi đến.
Lúc cô nhấn vào nút nghe, Tông Triển Bạch kéo tay cô, đứng ở dưới cây ngô đồng bên đường, lá cây um tùm đan xen vào nhau, chắn ánh nắng mặt trời.
Anh lau những giọt mồ hôi trên trán của cô, vuốt những sợi tóc màu đen dính trên đôi má của cô.
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Giọng nói của Thiệu Vũ vang lên: “Chú đã điều tra rõ chuyện cháu bảo rồi, cậu ta không ở thành phố B, hình như cũng không xảy ra chuyện gì đâu, chỉ là chú nghe được một chuyện khác.”
Lâm Tử Lạp không nhìn nữa, cô cúi đầu hỏi: “Có chuyện gì ạ?”
“Chuyện cậu Văn Khuynh của cháu.” Thiệu Vân nói
Vì Văn Nhàn là chị dâu của Thiệu Vân, nên ông cũng có biết một số chuyện của bà ấy, lúc đầu ông hứa với Lâm Tử Lạp điều tra giúp chuyện của Tông Triển Bạch, nhưng không ngờ sau đó lại biết được chuyện của Văn Khuynh.
Ông không biết được những ân oán giữa Tông Triển Bạch và Văn Khuynh mà chỉ biết đượcVăn Khuynh đã xảy chuyện rồi.
Lâm Tử Lạp là con gái của Văn Nhàn, là cháu gái của Văn Khuynh, cô nên nắm được tình hình và góp sức giúp đỡ.
Có lẽ vì khoảng cách gần nên Tông Triển Bạch cũng nghe được tiếng của Thiệu Vân trong điện thoại, anh rời mắt nhìn lên mặt của Lâm Tử Lạp, để nhìn xem biểu cảm trên mặt cô là thế nào, xem cô có phải vì chuyện của Văn Khuynh mà cảm thấy không vui không. Nhưng Lâm Tử Lạp lại cúi đầu, nên anh không nhìn thấy được biểu cảm lúc này của cô.
Lâm Tử Lạp đã xem thời sự nên biết chuyện này từ lâu, tâm trạng cô đã không còn bị xao động nữa, cho dù là có xao động đi chăng nữa, nhưng có Tông Triển Bạch ở đây, cô cũng sẽ không bộc lộ nó ra ngoài.
Cô đi hai bước về phía lề đường, để dãn khoảng cách giữa cô và Tông Triển Bạch ra, nhưng cô không hề có ý muốn đứng ra thật xa, cô chỉ muốn anh không nghe được những gì Thiệu Vân nói.
Cô vẫn cứ cúi đầu, nhìn xuống đầu ngón chân của mình, rồi nói: “Cháu biết chuyện rồi, chú không cần hỏi nhiều đâu, cũng khônng cần động tay vào, cháu đang không ở thành phố C, chuyện ở công xưởng phiền chú trông nom giúp cháu.”
“Anh ta và cậu của cháu…”
“Chú hai …” Lâm Tử Lạp ngắt lời Thiệu Vân, giọng điệu thể hiện rõ việc cô không muốn nói đến chuyện này nữa.
Thiệu Vân cũng tinh ý, nghe ra Lâm Tử Lạp không muốn nói nữa thì cũng ngừng lại.
Rồi chủ đề câu chuyện thay đổi: “Cháu không ở thành phố C, vậy cháu đi đâu rồi?”
“Cháu đi dự đám cưới của một người bạn, cháu sẽ về sớm thhôi.”
“Được rồi, cháu yên tâm, mọi chuyện ở đây đã có chú rồi, cháu không cần lo lắng đâu.”
Lâm Tử Lạp vâng một tiếng rồi nói: “Vậy cháu cúp máy đây.” Cô nghe thấy Thiệu Vân đáp ừ rồi mới ngắt máy, ngắt máy xong cô bỏ điện thoại lại vào trong túi. Ngẩng đầu lên thì cô thấy Tông Triển Bạch đang nhìn cô, ánh mắt anh ảm đạm không rõ.
Giống như đang nghiên cứu, mà lại giống như đang cố tỏ ra điềm nhiên.
Lúc nãy cô đứng cách anh rất gần, anh nhất định nghe được tiếng của Thiệu Vân.
Lâm Tử Lạp sợ anh hiểu lầm nên giải thích một câu: “Em nhận được những tấm ảnh kia, sợ có người tìm anh gây chuyện nên nhờ chú ấy đi nghe ngóng mọi việc giúp.”
Thế nên mới biết được chuyện của Văn Khuynh, nhưng cô không nói điều đó ra. Người đó giống như một bức tường đứng chắn giữa cô và anh, nên chỉ cần nói ra cái tên ấy thì cả hai bên đều thấy không tự nhiên.
Tông Cảnh Ngôn mím môi, anh biết cô đang suy nghĩ điều gì, anh cũng không muốn nhắc tới, không muốn để những người không quan trọng phá vỡ không khí bây giờ.