“Cậu đi ra ngoài đi.” Tông Triển Bạch ngắt lời người phục vụ.
“Lâm Tử Lạp” cau mày, không đồng ý với cách làm của Tông Triển Bạch: “Anh ta đụng vào em, anh cứ như vậy mà bỏ qua sao?””
Anh bình tĩnh nhìn chăm chú “Lâm Tử Lạp”: “Em muốn thế nào?”
“Lâm Tử Lạp” lập tức kinh hoảng, rõ ràng vẻ mặt anh rất bình tĩnh, nhưng lại vô hình làm người đối diện sợ hãi: “Anh ta, anh ta cũng không phải cố ý, thôi vậy.”
“Cảm ơn, cảm ơn cô đã tha thứ.” Người phục vụ liên tục cảm ơn, đẩy xe thức ăn rời khỏi phòng, lúc đóng cửa lại anh ta còn nhìn “Lâm Tử Lạp”, trong lòng không có chút thiện cảm nào với cô ta.
Rõ ràng là “chó cậy thế chủ”, nếu như không có Tông Triển Bạch, cô ta còn có thể làm được gì?
“Lâm Tử Lạp” đi lại muốn bắt lấy cánh tay anh: “Cảnh Hạo….”
“Không phải đói sao? Ăn cơm đi.” Tông Triển Bạch lướt qua cô ta.
Tay của “Lâm Tử Lạp” cứng ngắc giữa không trung, rõ ràng Tông Triển Bạch bài xích thân mật với cô ta, có thể là mới vừa hắn còn đáp ứng nguyện ý cùng hắn cùng nhau sinh con nhưng vừa rồi anh còn đồng ý sinh con với cô ta.
“Cảnh Hạo, anh đang tức giận?” “Lâm Tử Lạp” thận trọng dò xét.
Tông Triển Bạch kéo ghế ra, không nhìn cô ta, thản nhiên nói: “Không hề, ăn cơm đi.”
Thấy anh không tức giận: “Lâm Tử Lạp” mới nén lại sự thấp thỏm, cô ta cũng cố thận trọng, yên lặng ngồi xuống ăn cơm.
Tông Triển Bạch gắp thức ăn cho cô ta: “Ăn nhiều một chút.”
“Lâm Tử Lạp” đỏ mặt, cô ta hơi xấu hổ, thật ra Tông Triển Bạch vẫn đối xử rất tốt với Lâm Tử Lạp.
Cô ta cảm thấy hơi hồi hộp.
Để tiến hành thuận lợi mọi chuyện, mấy ngày nay cô ta ăn không ngon ngủ không yên, hôm nay thuận lợi đi đến bên cạnh Tông Triển Bạch, tâm trạng cô ta cũng được thả lỏng, khẩu vị cũng tốt lên, ăn cũng rất nhiều.
Tông Triển Bạch đưa cho cô ta một ly nước: “Ăn từ từ thôi.”
“Lâm Tử Lạp” cảm thấy rất hạnh phúc, có thể sống cùng với Tông Triển Bạch, có thể ngồi chung một chỗ ăn cơm, cô ta nhận lấy ly nước uống mấy hớp, không biết tại sao Tông Triển Bạch lại cho cô ta uống nước, cô ta rất vui vẻ, lại uống thêm mấy ngụm, lúc đặt ly xuống còn nũng nịu với Tông Triển Bạch: “Hôm nay anh có thể ở đây với em không?”
Tông Triển Bạch “ừm” một tiếng lạnh nhạt.
Lâm Tử Lạp vui vẻ quên hết tất cả, thậm chí quên cả cái chân đang trật khớp, đứng thẳng dậy, động tác quá mạnh, bụng cô ta đụng trúng cạnh bàn, đau đớn làm cô ta cau mày: “Đau quá.”
Cô ta trợn tròn mắt, nhìn Tông Triển Bạch hi vọng anh đến an ủi mình.
Lúc này điện thoại của Tông Triển Bạch reo lên, anh cầm điện thoại di động ra nhìn, là điện thoại cố định của biệt thự, anh không lập tức nhận, mà đưa “Lâm Tử Lạp” trở về phòng nghỉ ngơi.
“Lâm Tử Lạp” không muốn đi, lại gần điện thoại của anh nói: “Ai vậy?”
“Chuyện trong công ty, sao vậy, em muốn can thiệp sao?” Giọng nói của anh lạnh lùng.
Anh cương nghị đáp lời
“Lâm Tử Lạp” cũng không muốn chọc anh tức giận, cong môi: “Không hề, em trở về phòng là được.”
“Lâm Tử Lạp” nhấc chân khập khiễng trở về phòng, nụ cười trên mặt lập tức biến mất khi cô ta đóng cánh cửa.
Sao tính tình của Tông Triển Bạch lại không ổn định như vậy?
Có lúc đối xử với cô ta vô cùng tốt, có lúc lại không hề nhường nhịn, rốt cuộc là anh thích Lâm Tử Lạp hay là không thích?
“Lâm Tử Lạp” buồn bực, không biết đây là kiểu đàn ông gì.
Bên trong phòng khách, Tông Triển Bạch nhìn cửa phòng ngủ đóng lại, mới đi ra trước cửa sổ nhận điện thoại.
Điện thoại tiếp thông lập tức truyền tới giọng nói của Lâm Tinh Tuyệt: “Mẹ cháu đâu?”
Vừa mở miệng đã chất vấn.
Trang Kha Nguyệt nói mẹ và Tông Triển Bạch ra khỏi nhà, nhưng cậu bé không tin, mami sẽ không thể không nói tiếng nào với cậu bé và em gái, cứ như vậy mà đi công tác với Tông Triển Bạch.
Hơn nữa mami đi công tác, quần áo đồ dùng hàng ngày đều không mang.
Chuyện này không đúng lắm.
Năm ngón tay của Tông Triển Bạch đột nhiên nắm chặt thành quyền, mu bàn tay nổi gân xanh, tâm trạng u ám bao trùm, anh không biết bây giờ Lâm Tử Lạp thế nào, cô đang ở đâu, có an toàn hay không, có bị thương hay không.
Anh không biết gì cả, loại chuyện này đột nhiên xay ra, anh tự trách mình, cũng rất lo lắng.
Giọng nói của anh khẽ run: “Mẹ và ba cùng đi công tác. “