“Bà nội.”
Bà cụ định gọi Tần Nhã lại thì bị Tô Trạm ngắt lời, anh ta đẩy bà cụ vào nhà rồi dặn Trần Tuyết: “Đổ canh đi.”
Bà cụ trợn trừng mắt: “Cháu có biết thứ này khó kiếm đến mức nào không? Cứ thế mà đổ được à?”
Nếu không có người dẫn dắt thì không thể nào mua được cái này, hơn nữa giá cả cũng cao ngất ngưởng.
Trần Tuyết đứng đấy hỏi: “Đổ không ạ?”
“Không thể đổ!”
Bà cụ hô lên.
Tô Trạm nói: “Nghe lời tôi, đổ đi.”
Bà cụ tức đến nỗi phát run: “Cháu muốn làm gì?”
Tô Trạm không thèm trả lời mà anh ta đẩy bà cụ vào phòng rồi khóa cửa lại.
“Có phải là nó không muốn uống đúng không.”
“Bà nội hầm canh đó bằng cái gì?” Tô Trạm nhận ra Tần Nhã không thích chén canh đó bởi vì thứ dùng để hầm.
Anh ta không biết đó là cái gì, chỉ có thể cảm giác được thứ đó có mùi tanh rất nặng.
“Cuống rốn, bà sai người tốn rất nhiều tiền lấy từ bệnh viện ra.”
Bà cụ chưa nói dứt lời thì Tô Trạm đã ngắt lời bà, anh trừng mắt lên với vẻ không thể nào tưởng tượng nổi.
“Gì cơ?”
“Cái này khó kiếm lắm đó.” Bà cụ vẫn không nhận ra mình sai ở đâu, bà chỉ muốn để cho sức khỏe của Tần Nhã nhanh chóng hồi phục.
Cái này chỉ mỗi bệnh viện có. Rất nhiều người sinh xong thì sẽ để lại cho bệnh viện xử lý, họ sẽ giữ lại rồi bán cho người cần dùng.
Tất nhiên chuyện mua bán này chỉ làm trong âm thầm, cũng chẳng phải là có tiền sẽ mua được, mọi chuyện đều phải thông qua những con đường đặc biệt.
Tô Trạm cảm thấy mình sắp điên tới nơi, sao bà nội mình lại có thể điên cuồng như thế này chứ?
“Nội nuốt được cái này không?”
“Bà cũng đâu cần bồi bổ chứ.”
Tô Trạm hít một hơi thật sâu để đè nén cơn giận trong lòng mình rồi nói: “Đừng nói là Tần Nhã, đến cả cháu còn khó mà nuốt được thứ này.”
Tô Trạm nói xong rồi quỳ xuống trước mặt bà cụ, anh ta đặt tay lên đùi bà cụ rồi nói với giọng nghẹn ngào và hốc mắt đỏ bừng: “Bà nội, bà đừng làm thế nữa có được không ạ, bọn cháu sẽ đánh mất nhau đấy. Cô ấy đã đồng ý thụ tinh ống nghiệm rồi bà còn muốn thế nào nữa? Có phải là bà muốn nhìn chúng cháu chia tay thì mới hài lòng đúng không? Một bên là bà nội, một bên là người cháu yêu, cháu không muốn bất kỳ ai phải chịu tổn thương cả. Vì phối hợp với bà mà bọn cháu đã cố gắng lắm rồi, nhưng vì sao bà không thể nghĩ cho bọn cháu một chút chứ?”
Bà cụ nhìn anh ta: “Tô… Tô Trạm.”
Tô Trạm che mặt: “Xem như cháu cầu xin bà, đừng làm thế nữa có được không?”
Bà cụ cũng nghẹn ngào, bà chỉ muốn giúp hai người mà thôi, sao lại không hiểu cho nỗi khổ tâm của bà chứ.
Lòng tốt của bà làm cho hai người mệt mỏi đến thế ư?
Bà cụ cũng cảm thấy uất ức.
“Bà không nhúng tay vào nữa, được chưa?”
Tô Trạm ngồi phịch xuống đất không nói lời nào.
Qua một hồi lâu anh ta mới đứng dậy rồi đi về phòng.
Tần Nhã đang ngồi trong phòng, Tô Trạm đẩy bà cụ vào phòng rồi đóng cửa lại nên cô ấy không nghe thấy những gì anh ta nói với bà cụ.
“Bà nội đã đồng ý rồi, sau này không uống canh kia nữa.” Anh ta đi tới và nói: “Tiểu Nhã, anh có lỗi với em.”
Tần Nhã biết Tô Trạm bị kẹt ở giữa cũng rất khó xử nên tha thứ cho anh ta.
Nhưng cô càng rộng lượng như thế thì càng khiến cho Tô Trạm cảm thấy xấu hổ.