Cô có thể đứng về phía anh để nhìn nhận tất cả vấn đề, cũng sẽ không có nhiều phiền muộn đến thế.
Nghĩ tới chuyện của Bạch Dận Ninh, cô lại đau đầu.
Không biết có nên nói với anh không, không nói thì lại sợ Bạch Dận Ninh lại làm ra chuyện gì khác.
Nói ra, Tông Triển Bạch thông minh như vậy nhất định sẽ phát hiện ra mối liên hệ trong đó.
Cô mải nghĩ nên không biết tiếng nước trong phòng tắm đã dứt từ khi nào.
“Nghĩ gì vậy?”
Cô ngẩng đầu lên liền thấy…”
Trên người anh chỉ có một chiếc khăn tắm màu trắng, thân trên trần trụi để cơ bắp rắn rỏi lồ lộ trên cơ thể. Những giọt nước lớn theo dòng các múi cơ trượt qua múi bụng gợi cảm của anh và lao đến nơi quyến rũ hơn …
Dáng vẻ này của anh đi cùng với khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng khiến toàn thân anh tỏa ra hào quang mạnh mẽ.
Đột nhiên Lâm Tử Lạp nuốt nước miếng trong vô thức, cô quay đầu sang một bên: “Vụ tai nạn xe là sự cố ngoài ý muốn sao?”
Cô muốn biết Văn Khuynh có phát hiện ra manh mối gì không.
Nếu như Bạch Dận Ninh có thể che giấu, không để lại dấu vết gì, vậy thì tạm thời cô không nói chuyện anh ta ở thành phố B ra, nếu như Trình Dục Tú có thể thuyết phục Bạch Dận Ninh buông bỏ hận thù, rời khỏi đây thù có thể coi như chuyện chưa từng xảy ra, không ảnh hưởng tới ai.
Tông Triển Bạch nheo mắt: “Không phải.”
“Do người làm?” Đột nhiên Lâm Tử Lạp lên giọng, nhưng sau đó liền cảm thấy bản thân quá kích động nên dùng nụ cười để che giấu: “Em chỉ lo lắng mà thôi.”
Tông Triển Bạch im lặng không nói chỉ lạnh lùng nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc.
Lâm Tử Lạp không dám nhìn anh mà cúi đầu: “Em đi tắm.”
Cô vừa cử động liền bị Tông Triển Bạch nắm lấy cổ tay ra lệnh: “Nhìn anh.”
Lâm Tử Lạp vẫn không ngẩng lên mà cố gắng thoát khỏi tay anh: “Anh làm em đau quá.”
“Nhìn anh.” Giọng nói không cao không thấp đủ để khiến người ta khiếp sợ.
Lâm Tử Lạp hoảng loạn một lúc rồi mới từ từ ngẩng lên, trong lòng như có một quả cân rất nặng đang không ngừng lắc lư nhưng lại treo trên một sợi tơ mỏng mảnh, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, mỗi giây mỗi phút đối diện với anh, cô đều rất dằn vặt.
Ánh mắt của anh càng ngày càng thâm trầm, giọng nói cũng trở nên sâu lắng: “Em lo lắng cái gì?”
“Em không lo lắng.” Lâm Tử Lạp giả vờ bình tĩnh.
“Hình như em rất quan tâm vụ tai nạn này có phải là người làm không, em biết đó không phải sự cố ngoài ý muốn?”
“Em không có, em không biết.”
Một ánh mắt thất vọng thoáng qua đôi mắt anh, nhanh chóng bị nhấn chìm, nhưng Lâm Tử Lạp đã không bắt được nó.
“Anh không thích em giấu anh quá nhiều chuyện, ý nghĩa khác của che giấu là không tin tưởng.”
Anh buông tay cô ra, anh hy vọng Lâm Tử Lạp có thể chủ động nói với anh.
Chứ không phải anh ép cô nói.
Lúc Tông Triển Bạch quay đi, Lâm Tử Lạp gọi anh lại: “Hôm nay, em nhìn thấy…Bạch Dận Ninh.”
Tông Triển Bạch quay người lại, nheo mắt, anh nhanh chóng bắt được điểm mấu chốt, trước đó, Bạch Dận Ninh từng nói anh phải điều tra rõ ràng xem năm đó ai đã bắt Bạch Hồng Phi và báo thù cho ông.
Anh ta vừa tới thành phố B, Văn Khuynh liền xảy ra chuyện.
Cũng tức là, anh ta đã điều tra ra, năm đó là Văn Khuynh giam cầm Bạch Hồng Phi nên mới tới thành phố B, đồng thời lên kế hoạch cho vụ tai nạn lần này.
Lâm Tử Lạp ôm chặt anh, dán mặt lên ngực anh: “Nể tình lần này cậu không nguy hiểm tới tính mạng, đừng truy cứu nữa, cho em một chút thời gian, em sẽ thuyết phục anh ta đi khỏi đây.”
Tông Triển Bạch chau mày, anh không muốn Lâm Tử Lạp cầu xin cho gã đàn ông đó.
“Hai người gặp nhau khi nào?” Cơ mặt anh rất căng, ngay cả cổ cũng duỗi rất thẳng.