Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thực ra cô cảm thấy hơi kì kì, dù sao cũng làm nam giới, hơn nữa cô thực sự có thể tự đi được.





‘Bác sĩ thực tập’ lập tức dừng tay lại, nhanh chóng ý thức được bản thân hơi lỗ mãng, vội vàng thu tay về.





Chỉ cẩn thận đi theo sau, sợ rằng cô bất cẩn trượt chân thì anh có thể kịp thời đỡ lấy cô.





Lâm Tử Lạp khó chịu, nhấn vào tay vịn cầu thang rồi bước xuống.





Sau khi bước xuống cầu thang, ‘bác sĩ thực tập’ lại chủ động đi lên trước dẫn đường.





Lâm Tử Lạp cảm thấy bác sĩ thực tập này cẩn thận quá, đi bên cạnh anh ta không được thoải mái cho lắm.





Cô nhìn phía sau, hy vọng Tần Nhã mau về, nhưng chẳng lấy bóng dáng người đâu, cô đành thu lại tầm mắt tiếp tục đi theo bác sĩ thực tập.





Bác sĩ thực tập nhanh chóng dẫn Lâm Tử Lạp đến nơi lấy máu, người lấy máu rất nhiều, phải xếp hàng đợi gọi số.





Chủ yếu là do Tần Nhã vẫn chưa nộp phí về, phải đưa biên lai cho y tá xếp số, sau đó mới có thể đợi gọi số.





Dường như Tần Nhã cũng nhớ đến điều này, vì thế vốn dĩ định tìm một nơi yên tĩnh đợi ‘bác sĩ thực tập’ dẫn Lâm Tử Lạp kiểm tra xong hết rồi mới đến, ai ngờ nhớ ra điều này nên lại đến trước.





Lúc Lâm Tử Lạp chuẩn bị gọi điện cho Tần Nhà thì cô chạy đến, đưa biên lai nộp viện phí và phiếu vẫn cần phải kiểm tra cho ‘bác sĩ thực tập’: “Nếu anh đến để thực tập, vậy thì giao hết cho anh, cũng để anh xem thêm.”





Cô nhấn mạnh mấy chữ cũng để anh xem thêm.





Giống như đang nhắc nhở anh, phụ nữ mang thai tuần thứ mười không hề đơn giản.





Bác sĩ thực tập ngẩng đầu nhìn cô, giơ tay lấy những phiếu khám đó, Lâm Tử Lạp giơ tay định cản lại, vô tình chạm vào tay của bác sĩ thực tập, cô giống như bị điện giật vậy, vội rụt tay lại, cô trừng mắt nhìn Tần Nhã: “Em dẫn chị đi khám mà em lại đưa hết đồ cho người ta, em làm gì vậy?”





Cô không thoải mái khi ở cùng ‘bác sĩ thực tập’ này.





“Chị chưa ăn cơm, em ra ngoài xem có gì ngon không để mua cho chị, đợi chị kiểm tra xong là có thể ăn.” Tần Nhã nói.





“Không cần, chị kiểm tra xong ăn tạm thứ gì đó là được rồi, em……”





“Được rồi, được rồi.” Tần Nhã cắt ngang cô, làm bộ dạng khó chịu: “Ở đây phải xếp hàng, em không thích mùi bệnh viện, trước đây ngửi quá nhiều rồi, em đi mua đồ ăn cho chị nhé.” Tần Nhã nói xong liền đi.





Lâm Tử Lạp cũng chẳng còn gì để nói nữa, trước đó Tần Nhã ở rất lâu trong bệnh viện, nhất định chịu rất nhiều khổ cực, dù sao lúc trước cũng bị thương nặng như thế, cô có thể hiểu được sự mẫn cảm đối với mùi diệt khuẩn ở bệnh viện của Tần Nhã, cô chỉ thở nhẹ một hơi, tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống, đợi gọi tên.





Sau khi đưa phiếu cho y tá, ‘bác sĩ thực tập’ liền trở về bên cạnh cô, đứng phía sau.





Người ngồi bên cạnh Lâm Tử Lạp cũng là phụ nữ mang thai, tháng mang thai lâu hơn cô, trông cũng lớn tuổi hơn cô, nhưng rất khéo nói, dường như cảm thấy rất nhàm chán trong lúc chờ đợi, nên chủ động bắt chuyện với Lâm Tử Lạp, cô ấy nhìn bụng của Lâm Tử Lạp rồi hỏi: “Cô được mấy tháng rồi?”





Lâm Tử Lạp nói mình được hơn bốn tháng, sau đó nhìn bụng của cô ấy, do có kinh nghiệm sinh đẻ nên có thể đoán ra, vì thế nói: “Chắc cô được sáu, bảy tháng rồi nhỉ?”





Người phụ nữ đó cười: “Cô nhìn chuẩn thật, tôi sắp được bảy tháng rồi.”





“Cô đến một mình à? Chồng cô không đi cùng sao?” Người phụ nữ đó hỏi.





Sắc mặt Lâm Tử Lạp lập tức không thoải mái, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại: “Anh ấy bận, tôi đi cùng bạn.”





Người phụ nữ đó thở dài: “Tôi cũng đi một mình, chồng tôi cũng rất bận, từ khi kết hôn với anh ấy, bên cạnh tôi chẳng có người bạn nào cả, đúng rồi, cô sinh lần đầu đúng không? Trông cô còn rất trẻ.”





Lâm Tân Ngon cắn môi, không lên tiếng, mang thai năm mười tám tuổi, đẻ năm mười chín tuổi là quá sớm, bây giờ cô mới hai mươi mấy tuổi đầu, đã có đứa thứ ba rồi.





‘Bác sĩ thực tập’ đứng bên cạnh cúi đầu nhìn cô, bởi vì khuôn mặt được che kín nên không ai có thể thấy biểu cảm của anh.





Người phụ nữ cho rằng Lâm Tử Lạp không lên tiếng là do bản thân nói đúng rồi, cười híp mắt rồi hỏi tiếp: “Cô định mổ hay đẻ tự nhiên?”





“Đẻ tự nhiên.” Lâm Tử Lạp đáp, Tông Ngôn Thần và Tông Ngôn Hi đều đẻ tự nhiên, bởi vì hai đứa đều rất nhỏ, mặc dù lúc sinh cũng rất khổ sở, nhưng không tổn thương lớn lắm.





Người phụ nữ nhíu mày lại rồi nói: “Tôi chuẩn bị mổ đẻ.”





Lâm Tử Lạp không hiểu, có thể đẻ tự nhiên thì sao phải mổ lấy thai chứ?





“Tại sao, không phải đẻ tự nhiên sẽ dễ hơn sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK