Bạch Dận Ninh không hề thấy tức giận, anh coi như đã nhìn ra, người phụ này rất thông minh, hơn nữa chủ kiến rất mạnh mẽ: “Vậy người biết chế tạo hương vân sa, cô còn muốn làm quen hay không?”
Lâm Tử Lạp: “…”
Lúc này, Lâm Tử Lạp mới hiểu hương vân sa tại sao lại xuất hiện trước mặt cô: “Anh cố tình.”
Mặc dù hỏi, nhưng lại với ngữ khí khẳng định.
Bạch Dận Ninh không phủ nhận, cười lộ hàm răng trắng bóng, vô cùng đẹp mắt, lại dựa sát vào Lâm Tử Lạp gần thêm hai phân: “Anh ngược lại rất tò mò, người đàn ông như thế nào mới có thể làm cho em khuất phục.” Lâm Tử Lạp đấy anh ra, đứng thẳng người dậy.
Lúc cô xoay người, Tông Triển Bạch đứng trên tầng hai nhìn thấy rõ ràng mặt của cô.
Thời gian dường như trong phút chốc dừng lại.
Thị trưởng không phát hiện ra có chỗ nào lạ, nhìn tình hình dưới lầu cười nói: “Nhắc tới tổng giám đốc Bạch cũng là một ‘người tuyệt vời’ bên cạnh từ trước đến nay chưa từng có người phụ nữ nào, lần này, bất thình lình dẫn đến một cố gái, rất là xinh đẹp.”
“Cô ấy—–” Thẩm Bồi Xuyên cũng nhìn người phụ nữ dưới lầu, anh quay đầu nhìn sang Tông Triển Bạch: “Cô ấy là…”
Anh vừa định hỏi người phụ nữ kia có phải Lâm Tử Lạp hay không, nhưng mà lời còn chưa nói xong, người đã đi mất luôn.
Anh bước nhanh đuổi theo.
Dưới lầu hò hét ầm ĩ, ồn ào vây quanh lấy Bạch Dận Ninh và Lâm Tử Lạp.
Mặc dù cô không đồng ý, nhưng Bạch Dận Ninh biết Lâm Tử Lạp đã đồng ý rồi.
Ngay lúc anh định mở miệng giới thiệu thân phận của Lâm Tử Lạp, trước cửa xuất hiện thân hình cao lớn, vẻ mặt thâm trầm, khí thế ngút trời trước những sóng gió mà tôi luyện thành, không có cách nào xem thường, chỉ lúc anh xuất hiện một giây kia liền thu hút ánh mắt của vô số người.
Tầm mắt của Lâm Tử Lạp cũng lỡ đãng nhìn về phía sau sảnh lớn, đúng lúc hình ảnh mỹ lệ, mịt mờ đan xen vào nhau, ánh sáng chói vào mắt cô hơi chói, cô không chớp mắt nhìn ra chỗ cửa người xuất hiện.
Rất nhanh, một bóng dáng quen thuộc, rọi vào mặt cô, lúc đó tim cô như ngừng đập.
Giữa biển người bao la, Tông Triển Bạch đi tới, bước chân anh trầm ổn chậm rãi.
Đây chỉ là hình tượng bao năm trên thương trường ‘dò dẫm’ sớm đã tôi luyện bản thân như một khôi giáp sắt, bất kể là ai cũng đừng nghĩ nhìn thấu được tâm tư của anh.
Tất cả sự hờ hững, tất cả sự bình tĩnh, chẳng qua là thói quen, càng kích động, càng dâng trào, bên ngoài càng bình tĩnh.
Tất cả các bắp thịt trên người anh đều đang rất căng thẳng, trong lòng đang run rẩy.
Giờ phút này anh chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc nhưng lại vừa xa lạ.
Lâm Tử Lạp đứng ở bên đó, giống như bị nhập vậy, trong lòng rõ ràng kích động anh xuất hiện, nhưng lại phát hiện cô họng như bị nghẹn không nói ra được nửa chữ.
Trong ấn tượng Lâm Tử Lạp từ trước đến nay chưa từng trang điểm ‘quyến rũ’ như này, cô biến mất, anh ngày đêm suy nghĩ, đêm không thể chợp mắt, cô thì lại ở trước mặt người đàn ông khác, đem dáng vẻ chưa bao giờ xuất hiện trước mặt anh mà thật tinh tế xuất hiện trước mặt người đàn ông khác.
“Em đang làm cái gì vậy?” Giọng nói của anh giống như áp lực của không khí mà quay cuồng, từ trong ngực phát ra âm thanh, bực bội mà vẫn mạnh mẽ.
Cô biết được những đau khổ của anh trong những ngày qua không?
Biết anh lo lắng như thế nào không?
Biết anh nhớ cô đến nhường nào không?
Biết anh trăn trở trằn trọc, nhớ da diết không?
Cô có biết không?
“Tại sao không nói chuyện?”
“Em…”
“Hai người có quen biết à?” Bạch Dận Ninh từ giây phút Tông Triển Bạch xuất hiện, liền biết anh chỉ sợ là sẽ hướng tới phía Lâm Tử Lạp, anh cố ý hỏi.
Lúc này, Tông Triển Bạch mới đưa mắt nhìn lên người Bạch Dận Ninh, khóe môi cong lên giễu cợt: “Tổng giám đốc Bạch, thích đàn bà đã có chồng sao?”
Sắc mặt của Bạch Dận Ninh có chút biến đổi, Lâm Tử Lạp nói cô kết hôn và sinh con rồi, anh không tin, cảm thấy cô là cố tình muốn thoát khỏi anh mà nói dối bịa đặt.