Chút nữa cô muốn đi bệnh viện.
Tài xế trả lời một tiếng sau đó lái xe xuống tầng hầm để xe, ở trên đường quá nóng.
Lâm Tử Lạp đi vào, tuy rằng Tông Triển Bạch không công bố thân phận của cô với bên ngoài nhưng mà đã tuyên bố trước toàn thể nhân viên của công ty rồi, nên tất cả mọi người đều biết thân phận của cô, lúc đi vào công ty không có ai ngăn cản, đi đâu cũng được mọi người kính trọng.
Đối với những người chào hỏi cô, cô luôn mỉm cười nhẹ nhàng đáp trả họ.
Lúc đi vào thang máy thì đụng phải Quan Kình, nhìn thấy cô, anh ta cười nói: “Tìm chủ tịch Tông?”
Là cánh tay đắc lực của Tông Triển Bạch, tuy rằng không tham dự vào cuộc sống riêng của Tông Triển Bạch nhiều giống như Thẩm Bồi Xuyên hay Tô Trạm, nhưng mà đối với chuyện công việc của ông chủ anh ta luôn rất rõ ràng.
Lâm Tử Lạp nói: “Đúng vậy, bây giờ anh ấy có rảnh không?”
Quan Kình nói: “Bây giờ ông chủ đang tiếp khách.”
“Là người đàn ông mặc bộ vest màu xám bạc hả?” Cô hỏi.
Quan Kình gật đầu: “Cô đã gặp chủ tịch Cố rồi hả?”
Nghe câu hỏi của Quan Kình, cô hoàn toàn khẳng định, người đàn ông đó chính là Cố Bắc, nếu không Quan Kình cũng không gọi là ‘chủ tịch Cố’.
Cô gật đầu: “Đã gặp rồi.”
“Cô muốn đến phòng chờ ngồi nghỉ ngơi một lúc hay không?” Quan Kình hỏi cô.
Lâm Tử Lạp lắc đầu: “Không cần đâu, tôi muốn vào đó xem họ đang nói cái gì.”
Nói xong cô đi thẳng đến phòng làm việc của Tông Triển Bạch.
Lúc sắp đi đến cửa phòng làm việc, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, cô lấy điện thoại ra, trên màn hình hiện lên số của chú Hai, cô đi qua một bên nghe điện thoại, đầu dây bên kia Thiệu Vân còn chưa lên tiếng, cô đã hỏi: “Chú Hai, bên kia xảy ra chuyện gì hả?”
Nếu không tại sao lại gọi điện cho cô lúc này?
“Không có chuyện gì hết, bên đây mọi chuyện đều rất tốt, có người đến sửa quần áo. Chú nói trước đó có nhiều đơn hàng lắm, nếu muốn làm thì phải đợi mấy ngày, còn không thì mang đến chỗ khác thôi.
Nhà xưởng bên kia vận hành bình thường, con và Tân Na không có ở đây, cũng dẫn hai đứa con đi luôn nên chú nghĩ chắc là đã xảy ra chuyện khẩn cấp gì nếu không con cũng không đi gấp như vậy. Chú gọi điện thoại cho con vì muốn nói cho con biết, nếu con gặp bất cứ khó khăn gì thì hãy nói cho chú nghe, ba mẹ con không chỉ để lại của cải cho con thôi, con hiểu ý của chú không?”
Lâm Tử Lạp cúi đầu, nhìn xuống ngón chân của mình nói nhỏ: “Con biết rồi.”
“Ừm, hai đứa bé khỏe không? Chú nhớ hai đứa nó quá trời.” Quen có hai đứa bên cạnh rồi, bây giờ hai đứa lại đi, chú bỗng cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
“Buổi tối con gọi video cho chú nói chuyện với bọn nhỏ.” Lâm Tử Lạp nói.
“Được, vậy chú cúp máy đây.”
Lâm Tử Lạp dạ một tiếng, sau khi ngắt điện thoại cô đứng tại chỗ một lúc lâu, Thiệu Vân cũng không có nói cho cô chuyện của ba là như thế nào, nhưng mà ở cùng chú ấy lâu như vậy cô cũng phần nào hiểu được ba cô là loại người nào.
Mặc kệ ông là loại người nào, cô vẫn nhớ trong thư, Văn Nhàn nói ông ấy là người tốt.
Cô thu hồi cảm xúc, xoay người đi đến cửa phòng làm việc một lần nữa, cô đưa tay gõ mấy tiếng, một lúc sau bên trong mới lên tiếng trả lời.
Cô thẳng lưng đẩy cửa đi vào.
Tông Triển Bạch ngồi đưa lưng về phía cô, đối diện là Cố Bắc, bàn trà trước mặt đặt hai ly cà phê nhưng mà chưa có ai uống qua, nhìn dáng vẻ của họ thì giống như đang nói chuyện nhưng vì có người đi vào tạm dừng.
Nhìn thấy người vào là cô, vẻ mặt của Cố Bắc có hơi mất tự nhiên một chút, cười nói: “Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Tông Triển Bạch theo ánh mắt của anh ta nhìn qua, lúc nhìn thấy cô thì hơi nhíu nhíu mày, không nghĩ đến cô lại đến đây, dịu dàng nói: “Tại sao lại đến đây?”
Tông Triển Bạch cũng không giấu diếm trước mặt Cố Bắc, nếu có thể gửi ảnh cho Lâm Tử Lạp thì chắc hẳn anh ta đã biết quan hệ của anh và cô.
Lâm Tử Lạp sải bước đi tới, cười với anh: “Sao vậy, không thể đến thăm anh à.”
Lúc nói chuyện cô ngồi xuống bên cạnh Tông Triển Bạch.
Cố Bắc liếm khóe môi, hào hứng nói: “Muốn khoe ân ái trước mặt người ngoài hả?”
“Ở đây có người ngoài hả?” Lâm Tử Lạp cười nói.